Lương Trình do dự một chút, lại vòng lại trở về tòa nhà.
Vừa vặn Trịnh Phàm vừa xách một bình rượu và một đĩa đậu phụ bưng ra ngoài.
Xem điệu bộ này, hẳn đự định đi tìm Sa Thác Khuyết Thạch tán gẫu.
Rốt cuộc hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, tương đương với làm ầm ĩ với các Ma Vương một trận, càng vào lúc này, người càng có nhiều điều muốn nói.
Lương Trình đột nhiên cảm giác chủ thượng Trịnh Phàm cũng hơi đáng thương, các Ma Vương mỗi người đều là người có tâm tính cứng cỏi, cũng trải qua đủ sự đời, cho nên dù Tiết Tam bị đánh một trận thê thảm, kỳ thực Tiết Tam vẫn có thể nhìn thoáng.