Diêu Tử Chiêm hít sâu một hơi, rất nghiêm túc quỳ phục xuống, nói:
- Quan gia có hùng tâm này có quyết đoán này, thần, vì quan gia chúc, vì Đại Càn chúc!
- Đáng tiếc, tuổi trẫm nhỏ hơn Diêu sư quá nhiều, cũng so với Diêu sư người càng bảo dưỡng thân thể, khẳng định chết sau Diêu sư, nếu có thể đi trước Diêu sư, còn có thể hy vọng xa vời Diêu sư vì trẫm viết vài câu thơ hay ngon ngọt để đời.
Triệu quan gia dừng một lát, nói:
- Đúng rồi, lão chó già Dương Trung kia, lần này trẫm không dự định gọi hắn về, lão cầu này đến Tam Biên đã lâu ngày, cũng quen thuộc tình huống nơi đó, có hắn ở đó, cũng có thể phụ tá Diêu sư ngươi, thứ hai, lão chó già kia ở nơi đó, cũng có thể cho những kẻ cắn bút kia đổi tượng để mắng.