Một canh giờ? Nhanh như vậy.
“Đồ đạc đều thu thập xong rồi sao?”
Mạnh Duẫn Tranh cười nói, “Không có gì muốn thu thập.” Hắn là chuẩn bị ra roi thúc ngựa mau chóng đuổi tới kinh thành, trên đường cũng sẽ không dừng lại nhiều, cho nên chỉ chuẩn bị một cái tay nải mà thôi.
Biết Thư Dư lo lắng, Mạnh Duẫn Tranh chỉ có thể trấn an nàng, “Nàng an tâm ở nhà chờ ta, kinh thành bên kia còn có ngũ hoàng tử, hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả, vấn đề cũng không lớn.”
Nói thì nói như vậy, ai biết có gì ngoài ý muốn hay không?
Thư Dư ở trên cổ tay nhẹ nhàng chạm chạm, trên cổ tay nàng mang một cái lắc tay, là Mạnh Duẫn Tranh sớm tới tìm thời điểm đưa cho nàng.
Hắn nói đây là thứ duy nhất mà mẫu thân hắn lưu lại.
Năm đó trận hỏa hoạn kia, thiêu hủy Mạnh gia phòng ở, thiêu hủy hết đồ đạc trong phòng. Chờ đến sau khi dập tắt lửa, đồ còn có thể nguyên vẹn vô cùng ít.
Lắc tay này, cũng là thật vất vả mới tìm được.
Hiện giờ mang ở trên cổ tay, Thư Dư đều còn có loại cảm giác nóng bỏng, phảng phất như bị lửa đốt.
Một canh giờ qua rất nhanh, Thư Dư dù cho còn có rất nhiều lời nói chưa nói, cũng không thể không đứng dậy tiễn hắn rời đi.
Chỉ là lúc đi đến ảnh bích, Mạnh Duẫn Tranh liền ngăn cản nàng, “Không cần tiễn nữa, lát nữa lại càng không nỡ, hôm nay nàng cũng mệt mỏi một ngày, nhanh trở về nghỉ ngơi đi. Có việc ta sẽ viết thư cho nàng, tình hình kinh thành bên kia Hướng Vệ Nam đều sẽ nhận được tin tức trước tiên, nếu nàng muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi hắn là được.”
Thư Dư chỉ có thể dừng lại bước chân, lại không yên tâm nói, “Chàng cẩn thận một chút, ta ở đây chờ chàng trở về.”
“Ân.”
Mạnh Duẫn Tranh đi rồi, Thư Dư ở ảnh bích đứng một hồi lâu mới trở về.
Sảnh ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt, tiếng cười của bọn nhỏ, tiếng kinh hô của người Lộ gia không ngừng truyền đến, nghe như là đang xem lễ vật dọn nhà.
Kỳ thật người trong thôn đưa đồ vật đều hữu hạn, phần lớn là một bao đường đỏ, hoặc là một rổ trứng gà nhỏ, một khối vải gì đó.
Nhưng cứ việc như thế, người Lộ gia vẫn là xem đến hứng thú bừng bừng.
Còn phần lễ vật mà Từ đại phu bọn họ đưa cho Thư Dư, đều đã được đưa về Dư Viên rồi.
Thư Dư hít sâu một hơi, ném ra những cái ý niệm lung tung rối loạn đó, cũng đi vào nhà chính.
“Đều đang nói cái gì?”
“Nói Phạm thôn trưởng đưa lễ.” Lão thái thái cười nói, “Hắn lần này thật đúng là hào phóng, thế nhưng tặng hai khối tơ lụa tốt như vậy.”
Thư Dư cũng có chút kinh ngạc, “Phạm thôn trưởng đưa?”
“Cái nào Phạm thôn trưởng a?” Bên ngoài truyền đến một thanh âm hưng phấn, Thư Dư quay đầu lại nhìn, “Triệu Tích?”
Triệu Tích chính vui tươi hớn hở đi vào tới, đã bị nàng phản ứng làm cho khiếp sợ, “Làm sao vậy?” Nhìn thấy hắn lại như nhìn thấy quỷ vậy, trên mặt hắn chẳng lẽ có cái gì không thích hợp sao?
“Huynh vừa mới đi đâu vậy? Như thế nào, như thế nào còn tại đây không xuất phát?” Thư Dư nhíu mày, ngữ khí có chút dồn dập.
Triệu Tích sửng sốt, ngay sau đó cười nói, “Xuất phát cái gì a? Ta đi huyện nha, ngươi không biết đâu cái Trương huyện chúa kia, rõ ràng tỉnh lại còn ở nơi đó giả bộ bất tỉnh. Hướng đại nhân bảo ta qua nhìn xem, ta một châm đi xuống nàng liền tỉnh lại. Hiện tại Hướng Vệ Nam đang hỏi ý, trễ chút nữa sẽ có kết quả.”
Người Lộ gia đều thật cao hứng, “Trương huyện chúa kia không duyên cớ tới gây sự, hẳn là sẽ chịu trừng phạt đi?”
Triệu Tích nghĩ nghĩ, “Trương huyện chúa không biết, nhưng cái Trương Mậu Lâm kia có lẽ quá sức, hắn……”
Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, đã bị Thư Dư đánh gãy, nàng hiện tại căn bản không quan tâm Trương huyện chúa như thế nào, nàng chỉ khiếp sợ.
“Triệu Tích, huynh, huynh không cùng A Duẫn đi kinh thành sao?”