TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 1071: Tường Viện Sụp Xuống

Sự tình cứ quyết định như vậy, Thư Dư chỉ ngóng trông trận mưa này sớm tạnh một chút, nếu ngày mai còn tiếp tục mưa, vậy còn phải tiếp tục trì hoãn nữa.

Cũng may tới lúc chạng vạng, mưa dần dần nhỏ lại, đến khi trời tối thì ngừng.

Nhưng mà tới nửa đêm, lại là một trận xôn xao tiếng mưa rơi gõ cửa sổ.

Thư Dư thở dài một hơi, lật người tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau lên, ánh mặt trời tràn ngập, thái dương một lần nữa ló ra, Thư Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc mở cửa sổ ra, trên đường đã chậm rãi náo nhiệt lên.

Ứng Tây thu thập xong liền nói, “Tiểu thư, người nghỉ một lát đi, ta đi xuống mua đồ ăn sáng, thuận tiện mua chút lương khô ăn trên đường.”

“Ân, đi đi.”

Chờ đến khi Ứng Tây ra cửa, Thư Dư mới bắt đầu rửa mặt sửa sang lại.

Ứng Tây trở về rất nhanh, hai người cùng nhau dùng cơm sáng, liền chuẩn bị trả phòng xuất phát.

Ai biết mới vừa đứng lên, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận vang lớn, cùng với người tiếng thét chói tai, lừa ngựa hí vang, chấn động đến hai người đột nhiên giật mình.

“Hình như là…… Hậu viện truyền đến thanh âm.” Ứng Tây ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn, “Ta đi xem.”

“Cùng đi.” Hậu viện chuồng ngựa bên kia còn buộc xe ngựa của nàng đó.

Mới vừa rồi thanh âm chính là bao gồm lừa ngựa hí vang, không phải là con ngựa xảy ra chuyện gì đấy chứ?

Hai người cầm lấy tay nải liền ra cửa.

Phòng các nàng cách hơi xa, loanh quanh lòng vòng một hồi lâu mới đến hậu viện.

Lúc này hậu viện đã vây quanh một đám người, đều đang hướng về phía trước mặt chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thư Dư đến gần mới nghe được bọn họ đang nói cái gì.

“…… Hậu viện tường viện bên tay phải chuồng ngựa kia một mảnh tất cả đều sụp.”

“Viện này thật lâu không tu sửa, mấy ngày hôm trước ta đã nhắc nhở qua chưởng quầy tường viện kia giống như có hơi nghiêng, chưởng quầy không thèm để bụng. Hôm qua mưa một trận lớn như vậy, cho nên tường viện đều sụp, phá hư không ít thứ, đều phải bồi thường.” Người nói chuyện này mặc quần áo bếp của khách điếm, hẳn là ở phía sau bếp hỗ trợ.

“Đồ đạc thì còn đỡ, dù sao vật phẩm quý trọng dễ mang đi đều được khách nhân mang về phòng rồi. Quan trọng nhất chính là kia mấy con gia súc kia kìa, ta vừa mới nhìn thoáng qua, hình như như đập trúng một con lừa, một con la, hai con ngựa, chỗ này bồi thường không ít đâu.”

Thư Dư nhíu mày, cùng Ứng Tây nhìn nhau một cái, nhanh chóng chen vào đám người đi tới đằng trước.

Hiện trường một mảnh hỗn độn, có chút thảm không nỡ nhìn.

Mấy con gia súc đang bị kéo ra, hai con ngựa kia có khả năng cách tường viện sập xuống kia gần nhất, một con trọng thương một con đã chết.

Con lừa nhỏ hơn, đại khái là co ở trong góc, cho nên bị chút thương nhưng không nặng. Lúc này đang được nó chủ nhân trấn an, nhưng mà chấn kinh quá độ, đang ở kia ngẩng cổ kêu to.

Chân con la bị đè trúng, ngã trên mặt đất không biết tình huống cụ thể, chủ nhân nó cũng gấp đến độ xoay quanh, đang hỏi thăm nơi nào có thú y đáng tin cậy.

Những con ngựa còn lại không xảy ra việc gì đều được đưa đến vị trí bên trái, mã phu chuồng ngựa đang trấn an chúng nó, làm chúng nó bình tĩnh lại.

Trong đó liền bao gồm cả con ngựa trắng của Thư Dư kia, Thư Dư hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ứng Tây nhỏ giọng nói, “Chúng ta hôm qua vừa qua buổi trưa liền tới khách điếm, lúc ấy còn không có khách nhân nào, chuồng ngựa cũng không có ngựa, cho nên đại bạch lúc ấy buộc ở lều bên kia, cách tường viện bị sập còn có chút xa, hẳn là không có việc gì.”

Chỉ là khả năng đã chịu kinh hách, không biết vấn đề lớn không nữa.