Thư Dư nghĩ nghĩ, “Đi Diêu gia đi.”
Nàng chưa từng tới qua kinh thành, tại kinh thành nhận thức người lôi ra đếm một lượt, cũng cũng chỉ có Thích Thiền cùng Diêu Thiên Cần.
Hai người này đối với nàng cũng chiếu cố, còn tặng lễ cho nàng vào ngày cập kê.
Vậy nàng tới kinh thành, dẫn theo đặc sản quê nhà tới cửa cũng là lễ nghĩa bình thường.
Kỳ thật muốn nói đi thích phủ, Thư Dư vẫn là càng thích đi Diêu gia hơn. Trong Thích phủ nàng chỉ nhận thức một mình Thích đại nhân, nga, không đúng, trước đây ở trên đường lưu đày cũng cùng tiểu Thích đại nhân gặp mặt qua, cũng không biết người ta có còn nhớ nàng hay không.
Nhưng trong Diêu gia, nàng nhận thức mọi người.
Diêu Thiên Cần, Diêu Bạc, Diêu phu nhân cùng đại thiếu nãi nãi, nàng đều là đã từng gặp mặt, hơn nữa quan hệ cũng không tệ lắm, ở chung cũng có thể tự tại chút.
Chỉ là Diêu Thiên Cần người này một lòng nhào vào công sự của mình, đối với những sự tình khác đều không chút nào để bụng, khẳng định không rõ ràng nhiều bằng Thích Thiền quyền cao chức trọng.
Hiện giờ Thích Thiền không ở nhà, Thư Dư mới muốn đi Diêu gia nhìn xem tình huống.
Diêu gia khoảng cách có chút xa, lúc trước Diêu Thiên Cần còn không có bị lưu đày, nhà là của mình, vừa nhỏ vừa xa.
Sau lại quan phục nguyên chức, trở về kinh thành, ngược lại được Hoàng Thượng ban thưởng một tòa phủ đệ.
Từ trước mắt tới xem, phủ đệ này cũng không tệ lắm.
Thư Dư trong tay có địa chỉ của nhà Diêu Thiên Cần, Diêu gia sau khi hồi kinh, đã viết cho cha nàng một phong thư, bên trên liền có vị trí cụ thể.
Thư Dư ngẩng đầu, nhìn chỗ sân trước mắt này, thở ra một hơi.
“Tiểu thư, ta đi lên hỏi một chút.”
“Ân.”
Ứng Tây định tiến lên, ai biết mới vừa đi một bước, đột nhiên nói, “Tiểu thư, thiểu năng trí tuệ.”
Thư Dư, “……” Ta hoài nghi ngươi đang mắng ta.
Ứng Tây cũng phản ứng lại, vội vàng nói, “Tiểu thư, ta không phải đang nói ngươi, ta là nói……”
Không đợi nàng giải thích xong, Thư Dư đã theo phương hướng ngón tay nàng nhìn lại.
Sau đó, quả thực thấy được thiểu năng trí tuệ.
Không nghĩ tới ở trên thuyền đụng tới vị Diêu công tử kia, oan gia ngõ hẹp lại ở chỗ này gặp mặt.
Diêu Thiên Cần, Diêu gia, Diêu công tử.
Duyên phận thật là kỳ diệu a, xem ra Diêu công tử này cùng Diêu gia quan hệ khá gần
Diêu công tử cũng nhìn thấy các nàng, hắn đôi mắt hơi hơi sáng lên, theo sát như là nghĩ đến cái gì, lại xuy một tiếng.
Cô nương bên người hắn ngược lại không phải vị lần trước ở trên thuyền ngăn đón Thư Dư kia.
Vị cô nương này rõ ràng tính tình táo bạo hơn, nhìn thấy hai người Thư Dư, lập tức tiến lên vài bước nói, “Là các ngươi? Ha, còn nói ngươi không phải cố ý câu lấy ca ca ta. Ở trên thuyền thường thường xuất hiện ở trước mặt chúng ta cũng liền thôi, không nghĩ tới xuống thuyền, các ngươi còn có thể theo tới nơi này. Thật là không biết xấu hổ.”
Thư Dư im lặng, nàng nghĩ, nếu nàng nói chính mình xuất hiện ở chỗ này đều là trùng hợp, đối phương khẳng định không tin.
Cho nên nàng không thèm giải thích.
Chỉ là đưa mắt ra hiệu cho Ứng Tây, người sau mắng một tiếng, “Thiểu năng trí tuệ.”
Hai huynh muội Diêu công tử tức khắc giận dữ, “Ngươi nói cái gì?”
Ứng Tây lười đi để ý bọn họ, tiến lên hỏi người gác cổng Diêu gia, “Xin hỏi Diêu đại nhân có nhà không?”
Người gác cổng há miệng thở dốc, vừa muốn trả lời, liền nghe được vị Diêu cô nương kia lạnh giọng đánh gãy, “Không cho phép trả lời nàng, hai chủ tớ này không có ý tốt, lúc trước ở trên thuyền liền cố ý xuất hiện ở trước mặt chúng ta, ai biết các nàng hỏi thăm Diêu đại nhân muốn làm cái gì?”
Thư Dư vén tay áo, muốn động thủ đánh thiểu năng trí tuệ.
Ứng Tây lập tức nói, “Tiểu thư, chuyện động thủ để đấy ta làm cho.”
Nói xong nàng liền siết chặt nắm tay, nhưng mà lúc này ngoài cửa lớn Diêu gia, đột nhiên truyền đến một thanh âm nghi hoặc, “Lộ cô nương?”