Sau khi từ Đại Lý Tự ra, Mạnh Duẫn Tranh cũng không có trở lại Cung gia, hiện giờ Cung gia đã không tồn tại.
Cung Sưởng bị hạ táng qua loa, Cung Nhã đang ở trong đại lao, Cung phu nhân mới vừa trải qua nhi tử chết thảm, trượng phu cuốn vào đại án mưu phản, nhà mẹ đẻ cũng bị liên lụy trong đó, liên tiếp đả kích làm bà ta thân thể vốn đã không tốt lắm ngày càng sa sút.
Bà ta chính là phu nhân của Cung Khâu, tự nhiên phải bị thẩm vấn. Chỉ là mới vừa vào công đường một lần, liền không chịu nổi té xỉu trên mặt đất, ngẫu nhiên tỉnh lại, lại lần nữa lâm vào hôn mê.
Đại phu nói bà ta không còn nhiều thời gian.
Cung gia những người khác cũng bị bắt, bị nhốt, toàn bộ Cung gia đều bị dán giấy niêm phong.
Về điểm này, Thư Dư có chút nghi hoặc.
Theo nàng biết, cốt truyện trong sách nhắc tới kết cục cuối cùng của Cung Khâu, hình như chỉ có mình Cung Khâu bị xử trảm, những người Cung gia khác cũng không bị xử trí.
Ân? Từ từ……
Cẩn thận ngẫm lại, người Cung gia giống như xác thật không có bị xử trí. Bởi vì trước khi xử trí, Cung Tiêu đã thoát ly Cung gia, Cung phu nhân bệnh nặng bỏ mình, Cung Sưởng bị hại, Cung Nhã là hung thủ bị phán tử tội.
Nói như vậy, người Cung gia xác thật không có bởi vì chuyện Cung Khâu mà bị kết tội.
Thư Dư xoa xoa thái dương, như vậy cũng đúng?
Mới nghĩ, bên ngoài viện liền truyền đến tiếng đập cửa, Ứng Tây lập tức nói, “Khẳng định là Mạnh công tử đã trở lại.”
Thư Dư hiện giờ đang ở một tiểu viện tại thành nam.
Tiểu viện này là Mạnh Duẫn Tranh mua từ trước, Triệu Tích sớm đã đem sân thu thập xong, làm nơi đặt chân cho bọn họ hiện giờ.
Biết Mạnh Duẫn Tranh hôm nay trở về, Thư Dư cùng Ứng Tây sáng sớm đã tới đây.
Lúc này nghe được tiếng đập cửa, Ứng Tây chạy nhanh đi mở cửa, quả thực nhìn thấy Mạnh Duẫn Tranh được Triệu Tích đón trở về.
Hắn nhìn có một ít tiều tụy, tuy rằng là làm chứng nhân ngốc tại Đại Lý Tự, ăn ở đãi ngộ đều không kém. Nhưng rốt cuộc không phải nhà mình, hơn nữa người hắn cáo trạng là Cung Khâu, Đại Lý Tự không phải không có người của Cung Khâu, hắn thần kinh tóm lại là căng chặt.
Nửa tháng này, Mạnh Duẫn Tranh sống cũng không an tâm.
Hiện giờ trở về nhà, bên người đều là người thân cận, hắn mới đột nhiên thả lỏng xuống.
Thư Dư lôi kéo hắn vào nhà chính, ngay sau đó đi phòng bếp bưng đồ ăn lại đây, “Nhanh ăn chút, đều là món chàng thích đấy, ăn xong rồi ngủ một giấc, nghỉ ngơi thật tốt, trong khoảng thời gian này đủ mệt mỏi rồi.”
Mạnh Duẫn Tranh buồn cười, “Kỳ thật vẫn tốt mà.”
Cái gì vẫn tốt, sao có thể vẫn tốt được.
Hắn nhẫn nại mười mấy năm, rốt cuộc tìm được cơ hội vặn ngã Cung Khâu cùng Lưu Quý phi, hắn đối mặt chính là tam tư hội thẩm, ứng phó chính là hoàng đế là tam hoàng tử quyền cao chức trọng, còn phải phòng bị những thế lực ngầm của nhị hoàng tử, thời khắc chú ý kết cục của Cung Khâu, sợ hắn còn có thừa lực đột nhiên phản công.
Nhiều năm nỗ lực cùng chuẩn bị như vậy, chỉ vì giờ khắc này, hắn tiêu phí tinh lực bao nhiêu có thể nghĩ được .
Mạnh Duẫn Tranh chỉ cười cười, lại không có lại phản bác, ngoan ngoãn tiếp nhận đôi đũa nàng đưa qua, ngồi ở đối diện ăn cơm.
Ăn xong lại ngoan ngoãn đi tắm nước ấm sạch sẽ, sau đó bị Thư Dư đẩy đi ngủ.
Một giấc này vẫn luôn ngủ đến tận sáng ngày hôm sau mới dậy, ngước mắt nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, Mạnh Duẫn Tranh chỉ cảm thấy phá lệ an tâm.
Rốt cuộc…… báo thù được cho nương rồi.
Chờ đến ngày Cung Khâu bị xử trảm, hắn sẽ tự mình đi đến trước mộ mẫu thân nói cho nàng tin tức tốt này.
Mạnh Duẫn Tranh rời giường ra cửa, vừa định tìm Thư Dư, lại nhìn thấy nàng đang hoá trang, hóa đến vẫn là nam trang.
Hắn ngẩn người, “Như thế nào lại trang điểm thành cái dạng này?”