“Vậy ngươi hẳn là minh bạch cái gì gọi là chuyện riêng tư đi?” Thư Dư cười hỏi.
Diêu Hồng bước chân dừng lại, trong nháy mắt có chút nan kham, nhưng thật ra không tiếp tục đi lên phía trước đuổi theo, cứ như vậy trơ mắt nhìn hai người các nàng rời khỏi nhà chính trở về sân của chính mình.
Chờ đến khi Chúc mụ mụ cũng đi rồi, Diêu Hồng nhịn không được hung hăng dậm dậm chân, “Cái thứ gì……”
Vẫn luôn không mở miệng Vương Gia Nghi nhỏ giọng nhắc nhở nói, “Biểu muội, nàng ta là hương quân.”
“Hương quân thì thế nào? Đường thúc ta còn là Công Bộ thị lang đấy.” Cứ làm như nàng chưa hiểu việc đời ấy, một cái hương quân nho nhỏ danh điều chưa biết cũng muốn hù dọa nàng chắc?