Thư Dư cùng Mạnh Duẫn Tranh liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đồng thời tới gần căn phòng có ánh nến kia.
Thanh âm bên trong kỳ thật ép tới rất thấp, nhưng để sát vào, vẫn là có thể mơ hồ nghe thấy được.
Thư Dư quen thuộc thanh âm của Trương Thụ, rất nhanh đã phân biệt được.
Hắn cùng Chu Kiến hai người nhão nhão dính dính, từ hình bóng ở cửa sổ có thể thấy được, lúc này bọn họ đang ôm nhau nói chuyện.
Nói thì nói đi, nói chuyện còn phá lệ buồn nôn.
Thư Dư bị làm cho ghê tởm rồi, thiếu chút nữa muốn phun ra. Vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, phải nhìn hắn thêm chút để rửa mắt cái đã.
Mạnh Duẫn Tranh nghi hoặc ngẩng đầu, ngoái đầu nhìn lại, hé miệng không tiếng động hỏi, ‘ làm sao vậy? ’
Thư Dư lắc đầu, “Không sao.” Sau đó chỉ chỉ bên trong, “Bọn họ quá làm người buồn nôn.”
Nhưng mà, làm người buồn nôn hơn vẫn còn ở phía sau.
Thanh âm dính dính nhão nhoét bên trong ngừng lại, Chu Kiến bắt đầu hỏi những chuyện khác, “Cái người câm kia thực sự có đẹp như ngươi nói vậy không?”
Thư Dư đột nhiên nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, Chu Kiến nói chính là hắn?
“Đương nhiên đẹp, ta đã chú ý hắn vài ngày rồi, từ đầu đến chân, ngay cả sợi tóc đều làm người ta tâm động.” Trương Thụ vẻ mặt si mê.
Thư Dư rõ ràng cảm giác được Mạnh Duẫn Tranh sau khi nghe thấy lời này, toàn thân khí thế đột nhiên lạnh lẽo hẳn.
Nhưng mà bên trong đối thoại còn đang tiếp tục, Chu Kiến nghe được lời này của Trương Thụ, ngữ khí trở nên chua lòm, “Như thế nào, nghe lời này của ngươi này, ngươi đang tính toán vứt bỏ ta đấy à?”
“Sao lại thế được? Chúng ta đã có mấy năm cảm tình, ta nhưng luyến tiếc.” Trương Thụ khều khều cằm hắn, “Yên tâm, hắn chỉ là một người câm, sao mà bằng được ngươi.”
“Thôi đi, ta còn không biết ngươi? Ngươi là người thấy nam nhân đẹp là đi không nổi, năm đó ngươi thấy ta độc thân một người, lại lớn lên đẹp, liền xuống tay với ta. Người câm kia là nơi khác tới, nơi này cũng không biết ai, còn không thể nói chuyện, bên người còn có người điên. Nếu xuống tay với hắn thì còn dễ dàng hơn lúc trước xuống tay với ta nhiều.”
Trương Thụ nhíu nhíu mày, tuy rằng Chu Kiến nói không sai, người câm kia bối cảnh như vậy xác thật dễ dàng bắt lấy.
Nhưng……
“Vẫn cảm thấy hắn không dễ chọc lắm.”
Chu Kiến đột nhiên có hứng thú, “Muốn ta giúp ngươi hay không?”
“Ngươi giúp ta? Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy?”
Chu Kiến cười hắc hắc, “Đến lúc đó hai người chúng ta có thể cùng nhau……”
Dưới cửa sổ Thư Dư khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, ôi đm, hai người này còn có thể lại ghê tởm thêm một chút sao?
Nàng nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, quả thực thấy hắn đáy mắt lộ ra hàn quang.
Thư Dư nhanh chóng duỗi tay ngăn chặn mu bàn tay hắn, thấp giọng, “Bình tĩnh, chỉ là hai con súc sinh thôi mà, cứ coi như con kiến dẫm chết là được.”
Tuy rằng Trương Thụ cùng Chu Kiến đều mới đang dự tính, nhưng Thư Dư cảm thấy, cho dù chỉ là nghĩ thôi, cũng là đang vũ nhục Mạnh Duẫn Tranh.
Mạnh Duẫn Tranh trên mặt treo nụ cười, lúc này là thật sự cười giả tạo này.
Hắn xua xua tay, tỏ vẻ không sao.
Nhưng Thư Dư cảm thấy vẻ mặt của hắn phi thường nguy hiểm, một chút cũng không giống như là không sao.
Nhưng mà đối thoại bên trong lại càng ngày càng hạ lưu, Thư Dư không nói hai lời che lại lỗ tai Mạnh Duẫn Tranh.
Người sau ngẩn người, bình tĩnh nhìn nàng.
Thư Dư, “Quá bẩn, ngươi đừng nghe thì tốt hơn.”
Mạnh Duẫn Tranh, “……” Có phải cô nương ngươi che nhầm rồi không?
Loại thô tục này, hẳn là ngươi đừng nghe mới tốt hơn chứ. Ngươi một cô nương tuổi nhỏ chưa thành thân, làm sao mà lại hiểu biết hơi nhiều đấy? Có phải đã từng nghe trộm góc tường nhiều lần rồi hay không?
Mạnh Duẫn Tranh hơi giơ tay lên, cũng phải đi che lỗ tai nàng lại mới được. Thư Dư bỏ tay xuống, chỉ chỉ bên trong.