Lúc này Đại Ngưu đã trở nên thông minh rồi, gọi tới không chỉ là nam tráng lao động, còn có không ít phụ nhân, chính là để ứng phó với loại người không nói lý như Trương bà tử đấy.
Thôn trưởng Phạm Trung vào đại môn Lộ gia, liền hướng về phía Trương Thụ đi qua, hung tợn ‘ phi ’ một tiếng, “Lão tử hôm nay sẽ khiến cho ngươi nhìn xem, Thượng Thạch thôn có đủ đoàn kết hay không, có thể làm chủ cho Đại Nha hay không. Thật đúng là nghĩ Thượng Thạch thôn chúng ta không có ai à, bắt nạt cô nương thôn chúng ta đến như vậy.”
Thư Dư nhướng mày, nhìn về phía Đại Ngưu.
Xem ra Đại Ngưu ở trên đường tới đây, đã đem lời nàng nói kia đều nói hết cho Phạm thôn trưởng bọn họ rồi, cho nên lúc này không chỉ có Phạm thôn trưởng phẫn nộ, những người khác cũng là sắc mặt khó coi.
Phạm Trung không nhịn nổi, đạp Trương Thụ một phát, lúc này mới đi đến trước mặt Lộ Nhị Bách, nói, “Cái thứ chó má này, Đại Ngưu đều cùng chúng ta nói rồi. Đại Nha là một cô nương tốt như vậy, mấy năm nay đã chịu khổ. Ngươi yên tâm, chúng ta bây giờ lập tức đi Đại Nghiêm thôn tìm Trương gia, nhất định phải đòi lại cái công đạo cho Đại Nha, làm cho bọn họ hòa li.”
Lộ Nhị Bách hốc mắt phiếm hồng, “Có lời này của Phạm thúc, ta rốt cuộc có thể an tâm. Đều do ta không có tiền đồ, liên luỵ đến nữ nhi, việc này hôm nay, liền phiền toái Phạm thúc cùng mọi người, Lộ Nhị Bách ta, vô cùng cảm kích. Chờ chân ta tốt lên, nhất định tới cửa nói lời cảm tạ.”
“Lộ nhị ca khách khí, Đại Nha cũng là mọi người chúng ta nhìn lớn lên. Hài tử chịu khổ chúng ta cũng khó chịu, trước kia cho rằng nàng không thể sinh, bị nhà chồng tra tấn, chúng ta cũng không có tự tin xuất đầu cho nàng. Hiện tại biết đều là súc sinh Trương Thụ này sai, nhất định sẽ không để nàng tiếp tục chịu ủy khuất.”
Những người khác cũng nói, lúc này ngay cả Lý thị cũng phụ họa nói muốn tìm Trương bà tử tính sổ.
Vừa rồi Đại Ngưu chính là nói, Trương Thụ kia xem thường lão Nhị lão Tam cũng liền thôi, thế nhưng nói đương gia nhà mình không chủ kiến căn bản không coi Đại Nha là chất nữ. Đương gia sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn mình đều mang theo trách cứ.
Phạm Trung vung tay lên, “Được rồi, không nói những thứ dư thừa nữa, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại liền tìm Trương gia đi.”
Lộ Nhị Bách cũng muốn đi, nhưng chân hắn vẫn chưa khỏi hẳn, vạn nhất hai bên có xung đột, hắn đừng nói đi lên hỗ trợ, còn sẽ liên lụy người khác.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể ở trong nhà hỗ trợ trông mấy hài tử, chờ bọn họ trở về.
Hắn nhìn Thư Dư liếc mắt một cái, người sau đối với hắn gật gật đầu. Lộ Nhị Bách liền yên tâm hẳn, kỳ thật hắn không mấy tin tưởng Phạm thôn trưởng, cũng hoàn toàn không nghĩ dựa vào đại ca tam đệ, hắn chân chính tín nhiệm, chỉ có Thư Dư.
Chỉ cần A Dư ở đó, việc này tất nhiên sẽ thành.
Đoàn người dưới sự dẫn đầu của thôn trưởng Phạm Trung, thực mau hướng tới Đại Nghiêm thôn đi đến.
Trương Thụ vẫn bị trói, còn bị nhét khăn vào miệng, ngô ngô ngô một câu đều nói không nên lời, từ Đại Ngưu cùng Lộ Tam Trúc một trái một phải áp tải đi.
Phạm Trung đang hỏi Thư Dư tình huống kỹ càng tỉ mỉ, vừa rồi Đại Ngưu nói có chút hỗn độn, lão thái thái đối với sự tình hôm nay cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có Thư Dư, biết rõ mọi chuyện từ đầu tới đuôi.
Thư Dư biết Phạm thôn trưởng người này kỳ thật không có năng lực quản lý gì cả, thậm chí lúc này đi đàm phán, cũng không quá có thể tìm đúng định vị cho mình, chỉ cho rằng tìm được Trương gia lão nhân nói uy hiếp là được.
Nhưng kỳ thật hắn lấy thân phận thôn trưởng qua đi, người muốn đối mặt tự nhiên cũng nên là thôn trưởng mới đúng.
Cho nên Thư Dư một bên nói với hắn, một bên đổ thêm dầu vào lửa, một bên còn muốn quanh co lòng vòng nói cho hắn hẳn là phải làm như thế nào.
Phạm Trung trầm khuôn mặt liên tiếp gật đầu, đoàn người cũng càng đi càng nhanh.
Ai cũng không chú ý tới, phía sau bọn họ có mấy thân ảnh nho nhỏ, lén la lén lút như sợ bị phát hiện.