Triệu lão đại phu nói muốn giải độc cho Đàm đại thiếu, gặp được ca bệnh hiếm có như vậy, hắn vừa lúc làm tài tiệu giảng dạy cho A Ngưng.
Thư Dư trong lòng hiểu rõ, liền lại lần nữa ngồi xuống, “Không vội, Đàm lão gia, chúng ta lại tâm sự đi.”
Đàm lão gia cùng Đàm thái thái đồng thời nhăn mày lại, bọn họ cho rằng Thư Dư muốn truy cứu chuyện bọn họ tự mình giam giữ mấy người.
Đàm thái thái mặt trầm xuống, được thôi, nàng đều còn không có tìm bọn họ tính sổ đâu, Lộ hương quân này nhưng thật ra không biết xấu hổ trái lại trách tội bọn họ?
Nhưng mà ngay sau đó, Thư Dư lại nói, “Vị lão gia tử này nhà ta, tuy nói ở Đông An phủ không có thanh danh gì, nhưng hắn nhiều năm vào nam ra bắc, cũng đích đích xác xác tích lũy được kinh nghiệm nhất định. Giang hồ trên phố đều cho cái mặt mũi, xưng hắn một tiếng ‘ thánh thủ Triệu lão ’.”