Nói một hồi, trong lòng Mạnh Hàm càng thêm khó chịu.
Nàng hít sâu một hơi, “Kỳ thật thời điểm đại bá cùng đường huynh vừa trở về, ta cũng không thích, thậm chí thực kháng cự bọn họ. Bởi vì ta đã có một cữu cữu nằm bò ở nhà của chúng ta hút máu, ta không nghĩ lại đến một người nữa.”
“Nương ta ngày ngày ở bên tai chúng ta nói, bọn họ là tới phân gia sản, là tới đem chúng ta đuổi ra ngoài. Nhưng sau đó đại bá đi rồi, đường huynh nói muốn đi tham gia khoa cử khảo thí, trong lòng ta liền cảm thấy vắng vẻ. Bọn họ căn bản không có muốn dựa vào cha ta, cùng cữu cữu không giống nhau. Ta bắt đầu khát vọng đại bá lưu lại, có lẽ bởi vậy, có người có thể ước thúc nương ta, cữu cữu ta cũng không dám luôn tới cửa khóc than.”
Chính là, đại bá vẫn là đi rồi, đại bá nương vừa nhập vào phần mộ tổ tiên, bọn họ liền gấp không chờ nổi rời khỏi Mạnh gia.
Nương nàng cao hứng hỏng rồi, nhưng mà bà ấy vẫn hoài nghi đây chỉ là thủ thuật che mắt của phụ tử Mạnh Bùi, chỉ để bà ấy hạ thấp cảnh giác mà thôi. Bởi vậy liền liều mạng dời đồ sang Đào gia, bà ấy cảm thấy đặt ở Đào gia mới an toàn nhất.