Lời của Mạnh tiểu thúc có chút nghiêm trọng, Đào thị cùng Đào Cầm đều ngơ ngẩn, không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn hắn.
Mạnh tiểu thúc hít sâu một hơi, nói với Mạnh Hàm, “Con đi thu thập đồ đạc, chúng ta hiện tại lập tức về nhà.”
“Vâng, tốt, cha.” Mạnh Hàm liên tục gật đầu, nuốt nuốt nước miếng, vội chạy biến.
Mạnh tiểu thúc lúc này mới xoay người, đầy mặt xin lỗi nói với Mạnh Duẫn Tranh, “Duẫn Tranh, xin lỗi. Vốn nghĩ ngươi thi đậu viện thí, người một nhà lại đây ăn mừng cho ngươi, náo nhiệt một chút, không nghĩ tới lại mang đến phiền toái cho ngươi. Tiểu thúc liền đi về trước, yên tâm, ta sẽ không cho phép ai phá hư hôn sự của ngươi.”
Đối với Mạnh tiểu thúc mà nói, tuy rằng Đào gia là cậu em vợ nhà mình, nhạc phụ đã cứu hắn. Nhưng vẫn so ra kém Mạnh Bùi người đại ca này, năm đó huynh đệ bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, chính mình có thể có hôm nay hết thảy đều là đại ca cho, về phần Đào Cầm, tự nhiên cũng so ra kém Mạnh Duẫn Tranh làm thân cháu trai.