TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 145: Của Hồi Môn

Trương bà tử gào, “Của hồi môn cái gì mà của hồi môn? Lộ gia nghèo như vậy, nơi nào tới của hồi môn? Thật ra là Trương gia chúng ta cho năm lượng bạc lễ hỏi đấy, bọn họ còn phải trả lại mới đúng.”

Thư Dư đối với việc hai bên lúc trước gả cưới không rõ lắm, chỉ có thể nhìn về phía lão thái thái.

Người sau đã vọt ra, chỉ vào cái mũi Trương bà tử mắng, “Ngươi cái đồ không biết xấu hổ nói cái gì đấy? Lộ gia chúng ta tuy nghèo, nhưng thời điểm Đại Nha xuất giá, chúng ta cũng là tận lực có thể cho đều cho. Không nói cái khác, hai năm trước, chân lão Nhị nhà chúng ta còn không có bị thương, tích cóp cũng được hai lượng bạc áp đáy hòm. Còn có đệm chăn xiêm y, nhà của chúng ta lão Nhị tự mình đánh tủ bàn trang điểm, cái rương, kia vật liệu gỗ là lão Nhị chính mình đi chặt về, vừa mới vừa tốt, như thế nào đến nơi này của các ngươi, liền không có của hồi môn rồi?”

Lão thái thái từ trong lòng ngực đào đào, móc ra một tờ giấy tới, “Cái này, của hồi môn đơn tử, các ngươi đến xem rõ ràng cho ta. Các ngươi cho ta năm lượng bạc lễ hỏi, chúng ta cũng không lấy, đều đưa cho Đại Nha mang về nhà chồng, chính là để cho Đại Nha ở Trương gia các ngươi có bạc bàng thân. Hiện tại bạc này cùng đồ đạc, đều bị các ngươi tham đi đâu rồi?”

Thư Dư tiến lên cầm lấy, chữ viết trên đơn tử của hồi môn này còn có chút quen mắt.

Nàng không khỏi liếc mắt nhìn Đường tú tài một cái, hình như cái này…… Cũng là hắn viết.

Trách không được hắn lại là người thứ nhất nói ra câu của hồi môn lễ hỏi ai về chỗ người nấy, nói vậy trong lòng hắn đối với việc này rất rõ ràng.

Người Trương gia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi nói không ra lời, Trương bà tử sắc mặt đỏ lên, vẫn mạnh miệng, “Cái gì rương tủ thì không nói, bạc kia đều là nàng tự cầm trong tay, ai biết có bao nhiêu.”

Lão thái thái cười lạnh, “Đại Nha, cháu tới nói một chút, bạc trong của hồi môn của cháu chạy đi đâu?”

Đại Nha nhấp nhấp môi, “Mới vừa thành thân không bao lâu, bà bà liền nói trong nhà khó khăn, vì cấp Trương Thụ thành thân mà trong nhà phải đóng thêm mấy gian nhà ở, còn thiếu chút bạc, từ chỗ ta muốn hai lượng trả nợ.”

Sau đó, lại lấy đủ loại lý do, cướp đoạt từng chút một.

Không phải bị bệnh thì chính là nhà ai có hỉ sự phải cho lễ tiền, hoặc là tết nhất lễ lạt cho cháu trai cháu gái bao lì xì. Trương Thụ làm công ngắn hạn nhận được tiền công đều giao cho Trương bà tử, một văn tiền cũng chưa từng đưa cho nàng.

Cho nên ngày lễ ngày tết có bệnh có đau, tiêu phí đều là bạc hồi môn của nàng.

Qua hai năm, lại lục tục cấp ra ngoài.

Dư lại bốn lượng bạc…… Không biết như thế nào, có một ngày đột nhiên không thấy nữa.

Nàng nói trong nhà có trộm, bà bà lại nói khẳng định là nàng bị bệnh hay quên, không biết đặt ở nơi nào.

Nàng nói nhiều, bà bà liền mắng nàng, công kích vào điểm nàng không thể sinh hài tử.

Vài lần sau, Đại Nha cũng hiểu rõ, trong phòng nàng xác thật có trộm, chẳng qua, là trộm nhà.

Nhưng nàng không có chứng cứ, không có khả năng tùy tiện nói cha mẹ chồng lấy bạc của nàng, truyền ra đi, chẳng những không lấy lại được bạc mà tình cảnh của nàng cũng sẽ càng thêm gian nan.

Sau lại nàng học được cách giấu đồ, nếu không đưa cho Thư Dư miếng vải kia thì cũng đã sớm bị người trộm đi rồi.

Chính là bởi vì các nàng phát hiện mình bỏ lỡ một khối vải dệt tốt như vậy, trong lòng mới càng thêm tức giận, càng thêm tra tấn nàng trầm trọng hơn.

Nghe Đại Nha nói xong, ánh mắt mọi người nhìn Trương bà tử đều thực khinh thường.

Con dâu không thể sinh, ngươi tra tấn nàng cũng liền thôi, loại chuyện này không hiếm thấy. Nhưng ngươi thế nhưng còn trộm của hồi môn của con dâu, này thì vô cùng ghê tởm.

Nghiêm thôn trưởng càng cảm thấy chính mình không còn mặt mũi nào, hắn chỉ vào Trương bà tử, “Còn không đem của hồi môn trả lại cho người ta?”