Mạnh Duẫn Tranh nghe xong, trên đầu lại hiện lên từng dấu chấm hỏi một.
Nếu hắn nhớ không lầm thì Lộ gia mở không phải cửa hàng trang phục sao? Hiện tại cửa hàng trang phục quy cách đều cao như vậy sao? Mua là có thể biến thành mỹ nữ, thay hình đổi dạng, diễm áp quần phương?
Thư Dư thấy hắn sững sờ, ho nhẹ một tiếng, “Khẩu hiệu này tuy là cũng hơi tục một tý, nhưniiADOkṗg ngắn gọn hữu lực á, vừa xem đã lập tức hiểu ngay.”
Không, hắn không hiểu.
Thư Dư cau mày, “Không thì, đổi lại hai câu cũng được. Ngươi liền viết: Tới số 78 phố Ninh Thủy, ngươi sẽ phát hiện một chính mình khác, ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là chỉ có mình ngươi mỹ mạo độc nhất vô nhị, vẻ đẹp của ngươi, không thể nào mai một. Thế nào? Có phải hai câu này tương đối hàm súc rồi đúng không?”
Trên trán Mạnh Duẫn Tranh như dán ba cái dấu chấm hỏi, rốt cuộc là hắn cùng Thư Dư có ngăn cách ở chỗ nào vậy? Hay là ý tưởng của nam nhân cùng nữ nhân quá mức khác nhau như trời với đất?
Hắn thở dài một hơi, quyết định vẫn là viết ba câu lúc trước đi, ít chữ hơn một chút.
Mạnh Duẫn Tranh chấm chấm mực, sau đó, làm trò trước mặt Thư Dư, đổi sang tay trái viết.
Thư Dư trừng lớn đôi mắt, “Ngươi thuận tay trái à?”
‘ không, chỉ là hai tay đều có thể viết mà thôi. ’
Thư Dư nhướng mày, nếu hai tay đều có thể viết thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mà vì cái gì muốn đổi tay đây? Là sợ người khác nhận ra chữ viết của hắn à?
Nhưng mà, đây là chuyện riêng của Mạnh Duẫn Tranh, Thư Dư cũng không hỏi.
Mạnh Duẫn Tranh dựa theo nàng giải thích sắp xếp một chút trình tự cùng cách thức, Thư Dư muốn tuyên truyền đơn chỉ có mấy câu này, cho nên một tờ giấy có thể viết thành bốn phần, tý nữa xé ra là được rồi.
Thời buổi này giấy quý thật sự, Thư Dư hiện tại còn phải cần kiệm quản gia.
Nhưng, Mạnh Duẫn Tranh vẫn là xem nhẹ sự mặt dày của Thư Dư rồi, cái gì mà kêu chỉ viết mấy tờ tuyên truyền đơn mà thôi, đây rõ ràng là mấy chục tờ thì có.
Thư Dư không chút nào chột dạ, nàng thậm chí sau khi nhìn tờ tuyên truyền đơn viết xong nhíu nhíu mày, nói, “Vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì ấy, có hơi đơn điệu.”
Nàng vuốt cằm đi vài vòng quanh nhà chính đột nhiên ánh mắt sáng lên, nói, “Ngươi biết vẽ đúng không? Hay là, giúp ta vẽ cái mỹ nhân ở chỗ này nhé?”
Mạnh Duẫn Tranh ngẩng đầu, “……” Cái này gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, hắn vẫn cúi đầu, vài nét bút liền phác họa ra một bộ mỹ nhân đồ, thuận tiện đem những chỗ còn trống bên cạnh tuyên truyền đơn vẽ mấy cái cành.
Thư Dư xem đến mở to hai mắt, “Ta cảm thấy, tuyên truyền đơn này một khi phát đi ra ngoài, đối phương khả năng sẽ coi như trân bảo giữ gìn ấy chứ.”
Mạnh Duẫn Tranh ngòi bút dừng một chút, chưa nói cái gì, vẽ nốt tất cả những tờ phía sau.
Thư Dư cao hứng không thôi, cũng hơi luyến tiếc phát ra đấy.
Nàng đem tuyên truyền đơn thu thập xong, lại trịnh trọng đối với Mạnh Duẫn Tranh nói cảm tạ, cầm một lượng bạc ra, “Phí vất vả, ta biết đối với ngươi mà nói, phí vất vả này hơi ít. Nhưng mà ta bây giờ vẫn còn nghèo, chỉ có thể trả từng này thôi. Chờ ta về sau kiếm tiền, lại bổ sung sau cho ngươi.”
Mạnh Duẫn Tranh vốn là không định lấy, nhưng xem nàng thận trọng như vậy, do dự một chút, vẫn là nhận lấy.
Thư Dư lúc này mới cười, “Tuyên truyền đơn ta cầm đi, khai trương ngày đó, Mạnh công tử nếu là có rảnh thì tới đi dạo nhé.”
Nàng ôm tuyên truyền đơn ra khỏi nhà chính, cùng Triệu đại phu đang ngồi xổm trong viện chính chơi con kiến chào hỏi, rồi ra cửa.
Nàng vừa đi, Triệu đại phu cũng đứng dậy, đi đến nhà chính thở dài, “Ai, tranh chữ của người nào đó giá trị thiên kim, thế nhưng mới một lượng bạc đã bán đi mấy chục tờ. Mạnh công tử khi nào biến thành đại thiện nhân vậy? Nếu không cũng vẽ cho ta mấy chục tờ đi?”
Mạnh Duẫn Tranh trực tiếp ném bút lông trong tay qua, ngòi bút còn đang dính mực, nháy mắt đem mặt Triệu đại phu bôi thành màu đen.