Chờ sau khi khai trương cửa hàng trang phục, mấy người Lộ Nhị Bách cũng sẽ tới ở.
Lão thái thái ngay từ đầu cũng không muốn đến huyện thành, ở nhà chiếu cố Tam Nha cùng Đại Hổ là được, bảo Thư Dư không cần phí tiền đi thuê nhà làm gì.
Nhưng hiện giờ Đại Nha đã hòa li ở nhà, nàng làm quần áo cũng rất quen thuộc, là một trợ lực lớn, khẳng định cũng phải tới huyện thành hỗ trợ.
Lão thái thái lúc này mới không nhắc đến chuyện đừng thuê nhà nữa.
Thư Dư trong khoảng thời gian này cũng đã tương đối quen thuộc với huyện thành, nàng cân nhắc tới cân nhắc lui, phát hiện đoạn đường thích hợp nhất, chính là nơi mà Mạnh Duẫn Tranh đang ở kia.
Cho nên Thư Dư dự định ở xung quanh chỗ đó tìm nhà thuê trước đã, chờ về sau có tiền thì lại mua.
Ân, nàng ngày mai là có thể có tiền, chờ bán bí phương khư sẹo cao cho Từ đại phu, liền có một khoản lớn thu vào.
Nghĩ đến điều này, Thư Dư lập tức cao hứng lên, nói với Chiêu Tài trong lòng ngực, “Chờ về sau chúng ta có tiền, sẽ làm cho em một cái nhà riêng để ở, cho em làm mèo địa chủ, có phải cảm thấy rất kích động hay không?”
Mèo……
Thư Dư sờ sờ đầu nó, “Quả nhiên rất kích động mà.”
Một người một mèo khi đi ngang qua cửa huyện nha, Thư Dư lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Cửa vẫn có mấy quan binh vẻ mặt nghiêm nghị thủ hộ, bá tánh xem náo nhiệt cũng không còn nhiều như hôm qua.
Thư Dư không chú ý nhiều lắm, đi thẳng qua.
Nhưng mà lại có tiếng của hai người buôn dưa nghị luận truyền vào lỗ tai nàng.
“Đinh gia bên kia cũng có người đi, sáng sớm đã nghe nói Đinh lão gia bị truyền tới huyện nha để hỏi chuyện rồi, Đinh gia trừ những hạ nhân ra ngoài mua đồ, chủ tử đều phải ở lại trong phủ.”
“Không chỉ Đinh gia, còn có cả Giang gia, huyện thành này của chúng ta hương thân phú hộ có tên có họ đều bị truyền tới huyện nha hỏi chuyện.”
Thư Dư đột nhiên hồi phục tinh thần lại, thì ra là thế.
Trách không được Đinh Nguyệt Hoa hôm nay không có tới, đây là do huyện lệnh đại nhân xảy ra chuyện, toàn bộ huyện thành đều phải rung chuyển rồi?
Đinh gia ngàn vạn lần đừng có vi phạm pháp lệnh mà xảy ra chuyện nha, nàng thật vất vả mới có được khách hàng đầu tiên đó.
Thư Dư âm thầm cầu nguyện một lát.
Liền nghe hai người kia còn đang nói, “Đang êm đẹp như thế nào đem phú hộ huyện thành đều thỉnh đi hỏi chuyện?”
“Ta nghe nói người hôm qua đào tẩu còn chưa bắt được, ngươi không thấy cửa thành vẫn không mở sao? Có khi quan lão gia hoài nghi người này cùng những phú hộ đó có quan hệ nên muốn tra xem xét nhà ai ngày thường có giao tình tốt với huyện lệnh đấy.”
Hai người nói xong thì rời đi.
Thư Dư đứng tại chỗ, nhìn cửa thành phía xa xa.
Cửa thành còn chưa mở, nhưng cũng sẽ không đóng được bao lâu nữa, bằng không khẳng định sẽ sinh loạn.
Thư Dư lại nhìn thoáng qua đại môn huyện nha, liền nhanh hơn bước chân, đi đến viện của Mạnh Duẫn Tranh trước.
Nàng đem Chiêu Tài nâng lên trước, đứng ở cổng viện đang định gõ cửa.
Ai biết vừa gõ, cửa viện đã tự mở ra.
Thư Dư đi lên phía trước một bước, “Mạnh công tử? Ngươi ở đâu?”
Vừa dứt lời, người cũng đứng vào trong viện, tự nhiên, cũng thấy được Triệu đại phu ngã vào một góc sân, bị người cầm đao uy hiếp.
Thư Dư đồng tử co rụt lại, liền cảm giác được phía sau mình có một người, một thanh chủy thủ cũng dừng ở trên cổ nàng.
Thư Dư thiếu chút nữa theo bản năng đã đánh trả rồi, lại nhìn đến Triệu đại phu đang bị kiềm chế thì bình tĩnh lại, tạm dừng động tác.
Nhưng trong tay vẫn là hơi hơi nới lỏng, thả mèo chiêu tài trong ngực xuống đất, nó soạt một chút chạy không thấy bóng dáng.
Cũng may kẻ xấu cũng không để ý đến Chiêu Tài, không thèm quản nàng, áp Thư Dư đi lên phía trước vài bước sau đó đem viện môn đóng lại.
Thư Dư nhấp nhấp môi, vẻ mặt sợ hãi hỏi, “Các ngươi là ai vậy? Các ngươi muốn làm gì? Ta, ta không quen biết các ngươi, đừng giết ta.”