TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 167: Lo Lắng Cho Muội

Mạnh Duẫn Tranh lúc này lại hỏi một lần nữa, ‘ cùng đi? ’

Hắn chỉ chỉ hai người bị trói kia, ý bảo nàng.

Thư Dư lúc này do dự một lát sau đó gật đầu đồng ý.

Nàng biết Mạnh Duẫn Tranh là suy nghĩ cho nàng, Thư Dư vẫn luôn hiểu nhân tình của hắn.

Rất nhanh, nàng liền dựa theo Mạnh Duẫn Tranh nói, đi trên đường tìm được quan binh đang tìm kiếm đào phạm, đem người dắt lại đây.

Ngay sau đó làm nhân chứng và công thần cùng bắt giữ đào phạm, đi theo đến huyện nha.

Điều làm Thư Dư ngoài ý muốn chính là, quan viên hiện giờ đang tọa trấn ở huyện nha còn cực kỳ trẻ tuổi, nhìn qua thì bộ dáng mới chỉ hơn hai mươi tuổi.

Chẳng qua sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, sau khi hắn biết ngọn nguồn, liền tới đây gật đầu với Mạnh Duẫn Tranh cùng Thư Dư, “Mạnh công tử, Lộ cô nương, đa tạ hai vị đã bắt giữ đào phạm quy án, về phần vị Triệu công tử bị thương kia, bản quan sẽ tìm đại phu tốt nhất trong thành qua nhìn xem. Hai vị lập công lao này, giúp bản quan một cái đại ân, không biết muốn thưởng cái gì?”

Mạnh Duẫn Tranh liền nhìn về phía Thư Dư.

Thư Dư đã quan sát qua, vị Hướng đại nhân này hiện giờ tạm giữ chức huyện lệnh Giang Viễn huyện, trước khi triều đình phái ra tân huyện lệnh đến đây thì sẽ lưu ở nơi này làm quan.

Triều đình điều động quan viên, lại chờ đối phương lại đây, khẳng định không dưới ba tháng.

Thư Dư lập tức liền nói, “Đại nhân, ta tạm thời còn chưa nghĩ đến, có thể cứ giữ đó trước đã được không.” Lưu đến thời điểm mấu chốt, nếu như có yêu cầu, không chừng có thể sử dụng được.

Hướng đại nhân sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn với đáp án của nàng.

Chỉ là hắn vẫn sảng khoái đáp ứng, “Đương nhiên có thể.”

Hắn lại quay đầu nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh, “Ngươi thì sao?”

Không biết có phải Thư Dư ảo giác hay không, nàng vẫn cứ cảm thấy thời điểm Hướng đại nhân nói chuyện cùng Mạnh Duẫn Tranh, ngữ khí tùy ý không ít. Hai người kia, không phải là nhận thức nhau đấy chứ?

Mạnh Duẫn Tranh giống với Thư Dư, cứ giữ lại trước đã, nghĩ tới rồi nói sau.

Hai người sau khi nói xong, cũng không có ở huyện nha lâu. Hướng đại nhân thoạt nhìn bộ dáng rất bận, huống chi đào phạm vừa mới tóm được về còn chưa thẩm vấn.

Thư Dư từ huyện nha ra, chậm rãi thở ra một hơi, nói với Mạnh Duẫn Tranh, “Vốn dĩ hôm nay đi tìm huynh, còn định thuê cái tiểu viện tử ở gần nhà huynh, nhưng hiện tại sắc trời đã trễ thế này, chỉ có thể chờ ngày mai.”

Mạnh Duẫn Tranh lại nhướng mày, có chút ngoài ý muốn nàng cư nhiên muốn thuê nhà ở gần nhà hắn đấy.

Thư Dư ôm mèo Chiêu Tài, “Ta phải đi về đây, sáng mai gặp.”

‘ tái kiến. ’ Mạnh Duẫn Tranh không tiếng động há miệng nói.

Hai người tách ra, đi theo hai hướng khác nhau.

Thư Dư trực tiếp trở về cửa hàng, chỉ là nàng mới vừa đi đến cửa tiệm, liền nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đứng ở nơi đó, sốt ruột đến đi đi lại lại.

Thư Dư vội vàng đi mau vài bước, “Tỷ, Đại Ngưu ca.”

Nghe được thanh âm quen thuộc, Đại Nha lập tức quay người lại, nhìn thấy nàng không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi chạy tiến lên đây, “Muội không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt.”

Thư Dư cúi đầu nhìn nhìn chính mình, “Ta có thể có chuyện gì chứ? Bọn tỷ sao lại tới đây?”

Nàng vừa nói vừa mở cửa ra, làm hai người tiến vào.

Đại Nha vội vàng nói, “Ngày hôm qua chúng ta nghe nói huyện thành đã xảy ra chuyện, cửa thành đều bị phong tỏa không cho ra cũng không cho vào. Cũng may muội có thể ở lại trong cửa hàng, chúng ta cũng hơi chút yên tâm. Nhưng hôm nay có thúc bá trong thôn tới huyện thành, kết quả cửa thành vẫn đang đóng không cho vào, bọn họ lại quay về. Chúng ta lo lắng bên trong rốt cuộc phát sinh chuyện lớn gì, cũng không biết cửa thành này lúc nào mới có thể mở. Bà nội và cha mẹ đều sốt ruột, ta liền cùng Đại Ngưu ca lại đây nhìn xem.”