Hai người đang nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến một tràng tiếng cười, “Lộ chủ nhân, chúc mừng chúc mừng, khai trương đại cát a.”
Mọi người ngước mắt nhìn lại, liền thấy Từ đại phu mang theo tiểu nhị cười tủm tỉm đi tới, người sau trong tay còn cầm hộp quà.
Lộ Nhị Bách ánh mắt sáng lên, “Từ đại phu tới, mau mời vào, mau mời vào.”
Từ đại phu đem hộp quà đưa cho Thư Dư, lúc này mới cùng những người khác chào hỏi, đi vào bắt đầu đánh giá cửa hàng.
Sau đó khóe miệng tươi cười liền cứng lại, ánh mắt hắn quỷ dị nhìn về phía Thư Dư —— bộ dáng này của ngươi là thật muốn cửa hàng sao? Chỉ có vài món quần áo như vậy? Số lượng còn không nhiều bằng tủ quần áo nhà hắn đâu.
Nhưng Từ đại phu không nói thêm cái gì, bị Đại Ngưu mời ngồi xuống uống trà.
Không được bao lâu, lại tới một người nữa, trong tay cũng cầm hộp quà.
Hắn lại đây liền đối với Lộ Nhị Bách gật đầu cười, cũng đem hộp quà đưa qua.
Lộ Nhị Bách vẻ mặt mộng bức, người này không quen biết a, hơn nữa, tới cửa tặng lễ cũng không nói lời nào, cái hộp quà này hắn rốt cuộc là nhận hay không nhận bây giờ?
Không chỉ có Lộ Nhị Bách, những người khác cũng tất cả đều không quen biết.
Vẫn là Đại Hổ cơ linh, đi tìm Thư Dư đang ở bên trong cùng Từ đại phu nói chuyện ra.
Thư Dư vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy là Mạnh Duẫn Tranh, trên mặt tức khắc hiện lên kinh ngạc, “Mạnh công tử?”
Mạnh Duẫn Tranh cười cười, không tiếng động nói câu chúc mừng.
Thư Dư giới thiệu với Lộ Nhị Bách nói, “Cha, vị này chính là Mạnh công tử, một năm trước, Triệu đại phu chính là nghe hắn phân phó nên đã trị thương cho chúng ta.”
Lộ Nhị Bách nhận thức Triệu Tích, nhưng chưa thấy qua Mạnh Duẫn Tranh, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vừa nghe nói hắn là ân nhân cứu mạng của mình, Lộ Nhị Bách nháy mắt kích động nhiệt tình hẳn lên, “Hóa ra là Mạnh công tử, mau, mau vào bên trong ngồi.”
Thư Dư nhỏ giọng nói, “Cha, Mạnh công tử lúc trước gặp chuyện không may, hiện giờ không có biện pháp nói chuyện.”
Lộ Nhị Bách vừa nghe, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh lại nhiều thêm vài phần quan tâm, dặn dò Thư Dư, “Vậy con chiếu cố nhiều thêm chút, đừng chậm trễ.”
“Vâng, cha.” Thư Dư mang theo Mạnh Duẫn Tranh vào cửa hàng, để hắn ngồi ở đối diện Từ đại phu.
Từ đại phu uống một ly trà, không ngồi lâu được, y quán của hắn chỉ có một đại phu là hắn đây, còn phải đi ngồi khám, bằng không người bệnh tới tìm không thấy người. Cho nên cũng chỉ ngồi được một lát, cùng Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, người cũng đi rồi.
Kể từ đó, Mạnh Duẫn Tranh nháy mắt thành tiêu điểm của mọi người.
Hắn vốn dĩ đã đẹp trai, lại phong độ nhẹ nhàng bộ dáng tuấn lãng, cho dù hắn không mở miệng nói chuyện, cũng làm cho người ta không rời nổi tầm mắt.
Mạnh Duẫn Tranh lại rất bình tĩnh, hắn sớm đã thành thói quen với những ánh mắt như vậy.
Đại Hổ cùng Tam Nha tránh ở sau quầy, nhìn hắn một cái lại liếc mắt một cái. Người này thật sự đẹp quá, so với Đường tú tài còn đẹp hơn.
Nhị tỷ trước kia nói phong cảnh nguyệt nguyệt, hẳn chính là hắn rồi?
Thư Dư nói chuyện với Mạnh Duẫn Tranh mấy câu, trong chốc lát lại có người lại đây tặng lễ.
Người tới chính là Tiểu Vân, nàng có chút xin lỗi nói với Thư Dư, “Lộ chưởng quầy, tiểu thư nhà chúng ta hôm nay có việc, thoát thân không được, không có biện pháp tự mình lại đây chúc mừng.”
Thư Dư lý giải, Đinh lão gia hôm qua mới trở về phủ, khẳng định có không ít chuyện muốn an bài. Hơn nữa lui hôn cùng Giang gia, kế tiếp xử lý cũng rất phiền toái. Đinh Nguyệt Hoa hiện tại chính là mang bệnh chi thân, không ra khỏi cửa cũng là bình thường.
Tiểu Vân đưa xong lễ sau cũng đi rồi, ngồi được chốc lát, Mạnh Duẫn Tranh cũng đứng dậy rời đi.
Nơi này dù sao cũng là cửa hàng nữ trang, ngoại trừ người Lộ gia thì hắn một đại nam nhân ở chỗ này cũng rất đột ngột.
Hắn vừa đi, bên trong cửa hàng to như vậy, lần nữa chỉ còn lại có người Lộ gia.