TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 213: Đãi Ngộ, Trích Phần Trăm

Thư Dư khẳng định một lần, A Hương nhịn không được giơ giơ khóe miệng lên, có chút khó có thể ức chế cảm xúc kích động của mình.

Thư Dư cười nói, “Ta đây trước cùng A Hương di giới thiệu một chút cửa hàng của chúng ta?”

A Hương lập tức ngồi nghiêm chỉnh, “Được.”

“Cửa hàng trang phục nhà chúng ta kêu là Y Nhân Các, chủ yếu làm chính là quần áo nữ quyến. Hơn nữa, khách nhân vẫn là nữ quyến gia đình giàu có, cho nên chế y nhu cầu tương đối cao. Quần áo cũng cần nguyên liệu tốt, thời điểm làm quần áo yêu cầu cũng dụng tâm hơn.”

A Hương cúi đầu nhìn tay chính mình, “Ta đây này……”

“Không quan hệ, ta nơi đó có kem bảo vệ tay, bảo dưỡng cho tốt mấy ngày thì sẽ tốt thôi.”

A Hương gật gật đầu, không dị nghị.

Thư Dư liền nói tiếp, “Còn có, nơi làm thủ công là ở huyện thành, ta đã thuê cái sân ở huyện thành rồi, là chuyên môn dùng để chế y, ngươi cũng có thể ở tại nơi đó.”

Từ sau khi quyết định còn muốn mướn người, Thư Dư cũng đã đang tìm sân viện rồi.

Sân viện như vậy cũng dễ tìm, vẫn là cùng ở hẻm Lưu Phương kia, khoảng cách nơi bọn họ thuê sân cũng không xa.

Hiện tại cửa hàng cũng không phải rất lớn, chờ về sau sinh ý tốt, làm lớn, nàng tính toán lại dựng cái xưởng.

A Hương nghe xong dừng một chút, quay đầu nhìn về phía nữ nhi của mình, “Ở lại huyện thành sao?”

Phó Tưởng Đệ vội nói, “Nương, một mình con không thành vấn đề đâu.”

Thư Dư nâng tay lên, cắt ngang các nàng nói, “Đương nhiên, Tưởng Đệ cũng có thể cùng đi. Ta vừa rồi vẫn luôn lưu ý nàng, ta cũng nuốn mướn nàng. Cái khác không nói, thủ pháp may áo của Tưởng Đệ vừa chỉnh tề vừa nhanh chóng, phi thường lưu loát.” Rất giống với tính tình của nàng ấy.

Phó Tưởng Đệ đôi mắt nháy mắt tỏa sáng, “Thật sự? Ta cũng có thể?”

“Đúng vậy, chỉ là tiền công của ngươi khẳng định sẽ ít hơn một chút.”

“Không thành vấn đề, chỉ cần có ăn có ở, ta không cần tiền công cũng được.”

Thư Dư bật cười, “Khó mà làm được, hiện tại chúng ta liền tâm sự tới vấn đề tiền công đi. Tiền công của A Hương di, là tiền công cơ sở thêm trích phần trăm khen thưởng, tiền công của Tưởng Đệ thì chỉ có tiền công cơ sở.”

“Cái gì gọi là tiền công cơ sở thêm trích phần trăm khen thưởng?” Mẹ con A Hương lần đầu tiên nghe được cách nói như vậy, đều là vẻ mặt nghi hoặc.

Thư Dư giải thích, “Tiền công cơ sở, chính là mỗi tháng cố định 500 văn tiền, ngươi cùng Tưởng Đệ đều giống nhau. Trích phần trăm khen thưởng, chính là ngươi làm quần áo bán đi, căn cứ quần áo bán đi đó, cho ngươi lại thêm một chút vào tiền công. Tỷ như một kiện quần áo, giá cả bán đi là một lượng bạc, vậy sẽ trích ra cho A Hương di 50 văn khen thưởng. Hai lượng là một trăm văn, cứ từ đó mà suy ra, giá càng cao thì càng được nhiều.”

Thư Dư vốn dĩ muốn là làm bao nhiêu kiện quần áo liền trích bấy nhiêu phần trăm.

Sau lại ngẫm lại, quần áo này có đơn giản có phức tạp, nhưng định nghĩa đơn giản và phức tạp quá không cố định, cuối cùng trích phần trăm này còn không phải chính mình định đoạt? sau này khẳng định sẽ nảy sinh rất nhiều bất mãn.

Còn không bằng lấy giá quần áo cuối cùng thành giao tới trích khen thưởng, cũng càng rõ ràng minh bạch.

Mẹ con A Hương nghe xong hình thức tiền công như vậy, lại cả người đều ngây dại, “Còn có phương thức khen thưởng như vậy sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà các ngươi cũng phải có chuẩn bị tâm lý, nhà của chúng ta cửa hàng nhỏ, sinh ý không nhất định sẽ tốt lắm đâu. Cũng có khả năng các ngươi một tháng chỉ lấy được tiền công cơ sở đó.”

“Vậy cũng đủ rồi.” A Hương vội vàng nói, “500 văn một tháng, cũng đã tốt lắm rồi.”

Hiện tại trong thôn những thanh niên trai tráng đó đi ra ngoài làm công ngắn hạn, một ngày cũng chỉ được hai ba mươi văn tiền, còn không phải mỗi ngày đều có thể tìm được việc. Khả năng một tháng cũng chỉ kiếm được 400- 500 văn, còn đều là làm công việc vất vả phải dốc hết sức mình nữa.