TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 235: Thư Dư Muốn Làm Lớn Chuyện

Giang gia dám từ hôn, là bởi vì cảm thấy Đinh gia sắp xong đời rồi.

Nhưng ai biết Đinh gia chẳng những không bị làm sao cả, hơn nữa Đinh lão gia cũng trở về nhà. Mà nguyên nhân hắn lưu lại huyện nha hồi lâu, còn lại là bởi vì cùng Hướng đại nhân thảo luận một ít vấn đề về phương hướng phát triển của Giang Viễn huyện trong tương lai.

Thực rõ ràng, Đinh gia chẳng những sẽ không xong đời mà sau này khả năng sẽ còn được Hướng đại nhân trọng dụng.

Cho nên Đinh lão gia sau khi trở về, Giang gia rõ ràng đã luống cuống. Đặc biệt là sau khi Đinh lão gia nghỉ ngơi lấy lại sức, liền lập tức tìm tới Giang gia muốn tính sổ.

Đinh gia một nữ nhi thì bị thương, một nữ nhi danh dự bị hủy, Đinh lão gia sao có thể thiện bãi cam hưu?

Đã nhiều ngày, hai nhà đã bắt đầu cò kè mặc cả.

Cuối cùng, bằng việc Giang gia bồi thường ba cửa hàng, tới cửa xin lỗi, cùng với hứa hẹn vài lợi ích khác mới được coi là kết thúc.

Ba cửa hàng này lại đều là cửa hàng nằm trên con đường phát triển tốt, nếu không có gì ngoài ý muốn, về sau đều là sẽ để lại cho Giang gia lão đại.

Cứ như vậy đền bù ra ngoài, tiền căn vẫn là bởi vì Giang Lễ.

Này còn chưa tính, vấn đề là trong lòng Giang Lễ cũng không có một tia áy náy, thậm chí vào ngay ngày hôm sau khi sự tình giải quyết xong, đã lại không hề gánh nặng ra cửa đi dạo, nửa điểm cũng không suy xét đến tình cảnh của Giang gia.

Cố tình Giang gia hai lão còn chiều theo hắn, vậy lần sau nếu như lại gặp rắc rối thì phải làm sao? Lại đền bù ba cửa hàng nữa?

Vậy về sau chờ đến lúc Giang Nhân kế thừa Giang gia thì tài sản trong tay còn được bao nhiêu. Sợ là đã sớm bị Giang Lễ làm cho lụi bại hết rồi?

Thư Dư nghĩ, nếu nàng là Giang Nhân, sợ là sắp bị chọc giận đến phun ra một búng máu rồi.

Gia đình giàu có ấy mà, vì tranh gia sản mà tranh đấu gay gắt thực bình thường. Thư Dư thậm chí cảm thấy, Giang gia lão Nhị bị phân gia ra ngoài, khả năng cũng có bút tích của Giang Nhân.

Vậy hắn hiện tại phải đối phó lão Tam, cũng không sai đâu.

Thư Dư quyết định, muốn làm thì phải làm lớn.

Tầm mắt nàng dừng ở hai chữ Giang Lễ, bắt đầu ẩn ẩn tỏa sáng.

Ngoài cửa đúng lúc này truyền đến tiếng đập cửa, giọng của Tam Nha thanh thúy mềm mại ở bên ngoài vang lên, “Nhị tỷ, ăn cơm.”

“Tới đây.”

Thư Dư đem tờ giấy kia thu lên, trực tiếp cầm đi phòng bếp, nhét vào lòng bếp đốt thành một đống tro bụi.

Lộ Nhị Bách cũng đã trở lại, hôm nay cửa hàng không còn hàng nên đóng cửa trước thời gian.

Đêm nay đồ ăn quả nhiên thực phong phú, kiếm lời mà, mọi người đều thật cao hứng.

Ngay cả A Hương cùng Phó Tưởng Đệ hôm nay được gặp qua hành động thanh lý hết cửa hàng, cũng phá lệ tin tưởng tràn đầy, bắt đầu thoả thuê mãn nguyện chuẩn bị ngày mai thi thố tài năng.

Bởi vậy hai người cơm nước xong, liền sớm cáo từ trở về nghỉ ngơi.

Các nàng vừa đi, người Lộ gia hứng thú vội vàng nhỏ giọng lại cùng nhau đi vào phòng, đóng cửa phòng lại.

Ngay sau đó, Lộ Nhị Bách đem một cái túi tiền từ trong lòng ngực đào ra.

người Lộ gia đôi mắt ‘ tạch ’ một cái liền sáng lên, thanh âm lão thái thái có chút nghẹn ngào, “Mau, đổ ra đây chúng ta đếm thử xem có bao nhiêu.”

Bà chính là từ lúc khách nhân rời đi đã bắt đầu nhớ thương số tiền tới tay này rồi.

Lộ Nhị Bách bật cười, đem túi tiền mở ra, bạc rồi ngân phiếu bên trong phần phật đổ hết ra giường.

Cả nhà ngồi vây quanh tại mép giường bắt đầu đếm tiền.

Hôm nay tổng cộng bán đi mười một bộ quần áo, Thư Dư dùng vải dệt loại tốt, hơn nữa những quần áo này đều thiết kế tương đối mới lạ, cho nên giá cả cũng coi như là giá cao.

Bộ quần áo rẻ nhất là một lượng bạc, đắt nhất bán ra tám lượng bạc.

Lúc ấy lão thái thái nghe được Thư Dư định giá cho bộ quần áo này, thiếu chút nữa không kịp che lại trái tim nhỏ muốn nhảy ra ngoài.

Nhưng mà càng tuyệt hơn chính là, những cái tiểu thư thái thái đó, mua quần áo thập phần hào phóng, ngay cả trả giá cũng sẽ không làm.