Ngoài dự đoán, Mạnh Duẫn Tranh lại lắc lắc đầu, “Không phải, đối phó Thư gia, là việc của Hướng Vệ Nam bọn họ.”
Thư Dư nhướng mày, hả, các người chẳng lẽ còn chia phần công việc?
“Vậy huynh……”
Mạnh Duẫn Tranh hơi hơi ngồi thẳng thân mình, biểu tình bỗng nhiên trở nên thận trọng lên, “Ta tìm nàng, là muốn biết tin tức của Đông Thanh quan chủ.”
Thư Dư kinh ngạc hơi hơi há mồm, “Các huynh tìm Đông Thanh quan chủ? Tìm bà ấy làm cái gì?”
“Có một chuyện cần thỉnh cầu bà ấy hỗ trợ.”
Hắn dùng hai chữ thỉnh cầu, xem ra là việc rất quan trọng rồi.
Nhưng mà……
Thư Dư nhíu mày, “Sao các huynh lại cảm thấy ta biết tin tức về bà ấy? Ta đã rất lâu rồi chưa thấy được bà ấy.”
Triệu Tích có chút sốt ruột mở miệng, “Cô không biết sao? Nhưng quan chủ hiện tại của Đông Thanh Quan nói, tin tức về bà ấy chỉ có cô biết.”
Thư Dư biểu tình thật sự không giống như đang gạt người, Triệu Tích liền khẩn trương lên, “Cô có phải tức giận chúng ta lúc trước giấu giếm cô không, cho nên không muốn nói cho chúng ta biết?”
Thư Dư liếc Mạnh Duẫn Tranh một cái, “Các huynh ngay từ đầu tiếp cận ta xác thật là có mục đích riêng, nhưng Mạnh công tử không phải cũng chủ động bại lộ nhiều sơ hở quanh co lòng vòng thẳng thắn thành khẩn như vậy sao?”
Triệu Tích vẻ mặt mờ mịt, hả? Những cái này đều là A Duẫn chủ động lộ ra sơ hở? Sao hắn chẳng nhận ra được tý nào nhỉ?
Thư Dư thở dài, “Ta là thật sự không biết chỗ của Đông Thanh quan chủ đang ở đâu, trước khi bà ấy đi vân du còn đem sự tình ta không phải Thư gia tam tiểu thư chủ động nói cho Thư gia, làm ta thiếu chút nữa bị người Thư gia mạt sát rồi, ta còn muốn tìm bà ấy để tính sổ đây. Ta không rõ ràng lắm vì sao đương nhiệm quan chủ lại nói là ta biết, ta chỉ là trước khi rời đi Đông An phủ có thu được một lá thư bà ấy sai người đưa lại đây……”
Nàng nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.
Lá thư??
Chẳng lẽ bên trong lá thứ ấy có cái manh mối gì sao?
Mạnh Duẫn Tranh hơi hơi nghiêng người lên phía trước, “Thư sao?”
Thư Dư sờ sờ cái mũi, “Hay là, ta trở về nhìn xem lá thư kia có vấn đề gì không nhé?” May mắn lúc ấy không có dưới cơn tức giận xé luôn lá thư kia đi.
Triệu Tích hỏi, “Nếu như bên trong lá thư có manh mối, cô thật sự nguyện ý nói cho chúng ta biết Đông Thanh quan chủ đi đâu chứ?”
“Ta sao lại không nguyện ý? Ta rất vui lòng đấy, chính bà ấy làm chuyện như vậy với ta, ta bán đứng bà ấy bán đứng vô cùng lưu loát. Cho nên ngay từ đầu mấy người căn bản không cần thiết làm bộ tiếp cận ta, trực tiếp hỏi ta là được. Xem trên phần nhân tình các ngươi là ân nhân cứu mạng của ta và cha ta, ta lúc ấy lập tức sẽ đi tìm manh mối luôn.”
Triệu Tích, “……” Sư đồ tình thâm thắm thiết đâu? Đã bảo cương trực nghĩa khí đâu? Đều không tồn tại sao?
Mạnh Duẫn Tranh, “……” Hắn thế nhưng cũng cảm thấy hạn hán cả lời.
Thư Dư đứng lên, “Được rồi, vậy các huynh chờ ta một lát, ta trở về tìm xem lá thư kia có gì.”
“Ừ, được, tốt.” Triệu Tích lập tức gật đầu.
Thư Dư muốn đi, Mạnh Duẫn Tranh đột nhiên hỏi, “Nàng, có muốn tẩy hết trang dung trên mặt đi rồi lại nói không?”
Hắn vừa rồi đối mặt với bộ dáng râu quai nón này của nàng, nghe giọng nữ quen thuộc của nàng, áp lực trong lòng thật sự có hơi nặng.
Thư Dư sờ sờ mặt mình, nghĩ đến cái mấu chốt này, nói không chừng Tam Nha bọn họ đã trở lại. Nàng trở về trong bộ dáng này, không chừng sẽ dọa bọn nhỏ mất.
Bởi vậy gật gật đầu, hỏi bọn hắn muốn mặt gương đồng, đơn giản rửa sạch mặt mũi mình một chút.
Mắt thấy vấn đề không lớn, nàng mới phất phất tay, trực tiếp trở về nhà.
Ngoài dự kiến của nàng, trong nhà chẳng những không có thân ảnh của Tam Nha Đại Hổ, ngay cả lão thái thái cũng đi ra ngoài rồi.
Trong viện trống rỗng, Thư Dư chạy vội vào trong phòng mình, nàng hiện tại cũng có chút bức thiết muốn biết có manh mối hay không đây.