Thư Dư sáng sớm liền đi Mạnh gia, tìm được Triệu Tích rồi hỏi hắn lấy dược.
Triệu Tích đưa cho nàng một cái bình sứ, “Nè, bên trong đều là dược đó, dạng bột phấn. Bỏ vào nước cũng được, đồ ăn cũng tốt, vô sắc vô vị, người bình thường nhìn không ra đâu.”
Thư Dư mở ra nhìn nhìn một chút, thuận miệng hỏi, “Thế đại phu thì sao? Có thể nhìn ra được sao?”
“Nếu mà lợi hại như ta thì có thể nhìn ra được, đại phu tầm thường nhìn không ra đâu.” Triệu Tích nói xong, dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Trước mắt mà nói, toàn bộ Giang Viễn huyện còn chưa có đại phu nào có bản lĩnh như vậy.”
Biểu tình của hắn còn có chút tự hào, “Nhưng mà một lần không cần hạ quá nhiều, đại khái ước chừng một lóng tay là đủ rồi.”
Thư Dư hiểu rõ, đem bình sứ cất đi, “Đa tạ.”
“Không cần không cần.” Đây đều là việc nhỏ.
Thư Dư lấy được dược, liền chuẩn bị hành động.
Chỉ là nàng vừa muốn đi, liền nhìn thấy Mạnh Duẫn Tranh cau mày đứng ở trước mặt mình.
Nàng ngẩn người, kỳ quái nói, “Làm sao vậy? Mạnh công tử còn có việc gì à?”
“Nàng thật sự không cần ta hỗ trợ sao?” Mạnh Duẫn Tranh biểu tình nghiêm túc hỏi lại một lần.
Hắn như thế này, Thư Dư thật đúng là hiếm thấy.
Nàng ngẩn ra một chút, chậm rãi lắc đầu.
Mạnh Duẫn Tranh nhíu mày càng chặt, hắn hít một hơi thật sâu, nói, “Nhưng mà nàng đã đem tin tức về Đông Thanh quan chủ nói cho chúng ta rồi, bây giờ nàng gặp phiền toái, chúng ta nếu như không giúp đỡ thì trong lòng thật sự băn khoăn. Nàng…… Hiểu không?”
Triệu Tích tỏ vẻ không hiểu, hắn không phải đã giúp rồi sao? Hắn còn làm cả một bình dược lớn như vậy cơ mà.
Thư Dư lại gật gật đầu, “Ừ, ta hiểu.”
Người thiện lương ấy mà, luôn là không muốn thiếu nhân tình.
Nàng chẳng phải cũng là người thiện lương như vậy còn gì.
Thư Dư phi thường không khách khí tự đánh giá cho chính mình, sau đó phi thường không khách khí nói, “Nếu Mạnh công tử trong lòng băn khoăn, vậy, giúp ta một việc đi.”
Mạnh Duẫn Tranh thân thủ so với nàng tốt hơn nhiều, có hắn hỗ trợ, Thư Dư cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.
Nàng thốt ra lời này xong, biểu tình của Mạnh Duẫn Tranh nháy mắt thả lỏng lại, khóe miệng theo bản năng lại giương lên.
Nghĩ lại nhớ tới nàng không thích hắn cười kiểu này, lại đè ép đi xuống, hỏi, “Cần việc gì, nàng nói đi.”
“Cho ta giấy bút, ta viết cái này.”
Mạnh Duẫn Tranh không nói hai lời quay đầu trở về phòng, không bao lâu đã bày biện ra giấy và bút mực tới.
Thư Dư nhìn thoáng qua, mỉm cười, “Giấy ta muốn là cái loại thường thấy ấy, bút thì bút than là được. Như vậy không dễ dàng bị nhận ra.”
Bộ giấy và bút mực của Mạnh Duẫn Tranh kia rõ ràng là thứ tốt a.
Mạnh Duẫn Tranh hiểu, lại tìm ra cho nàng tờ giấy thô ráp bình thường cùng một cái bút than tới.
Thư Dư ghé vào trên bàn viết một hàng chữ, sau đó chạy đến trong viện, nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy một cây trúc thì đôi mắt hơi hơi sáng ngời, chạy tới cầm lấy, tước đằng trước cây trúc kia thành đầu nhọn.
Nàng đem tờ giấy viết hàng chữ kia gấp lại hai lần, cắm vào đầu nhọn cây trúc, giao cho Mạnh Duẫn Tranh.
“Huynh biết bắn tên không? Nếu mà không thì cũng không sao, đem cây trúc cắm tờ giấy này bắn tới hoặc là ném mạnh đến trong viện Giang gia lão đại, Giang Nhân. Đương nhiên, phải chọn lúc có thật nhiều người, ném xong thì chuồn luôn.”
Mạnh Duẫn Tranh nhận lấy cây trúc kia, hơi hơi nhướng mày.
Một câu trên tờ giấy kia, là hắn tận mắt nhìn thấy Thư Dư viết ra.
Lại nghe được lời nói của nàng, kết hợp với việc nàng tìm Triệu Tích lấy bình thuốc bột kia, hắn đại khái đã đoán được kế hoạch của nàng rồi.
Mạnh Duẫn Tranh mỉm cười, lại có loại cảm giác nóng lòng muốn thử, “Được, ta khi nào hành động?”
“Vậy, một canh giờ sau đi.”