Thành nam có chút xa, xe la nhà Văn thái thái vẫn còn ở nhà, sau khi mấy người lên xe, liền thẳng đến rừng hoa đào mà đi.
Càng đi đến gần thành nam càng trở nên tuyệt đẹp yên tĩnh, cho đến khi tới lối vào rừng hoa đào, mới đột nhiên náo nhiệt lên.
Mảnh rừng hoa đào này đã có từ rất lâu, ngược lại cũng không câu nệ người lui tới, chỉ cần có hứng thú, đều có thể tới thưởng cảnh.
Chẳng qua trên người bá tánh bình thường gánh nặng sinh hoạt ép tới bọn họ không có thời gian, cho nên người tới đây, tựa như Liễu thị nói vậy, trên cơ bản đều là người đọc sách ngâm thơ làmcâu đối, hoặc là công tử tiểu thư nhàn tới không có việc gì chạy tới đạp thanh du ngoạn.
Thư Dư xuống xe, đi theo Văn thái thái một đường đi vào bên trong rừng hoa đào.
“Bọn họ đều sẽ ở bên trong chỗ đình hóng gió kia viết chữ tham thảo học vấn, chúng ta đi vào trong thêm một chút nữa là đến.”
Thư Dư gật gật đầu, Lộ Tam Trúc đi phía sau các nàng nhìn chung quanh, thập phần không kiên nhẫn.
Đi được một đoạn đường, Đại Hổ lại đột nhiên lôi kéo Thư Dư, có chút hưng phấn nói, “Nhị tỷ, là Đường tú tài.”
Thư Dư xoay đầu, quả thực nhìn thấy Đường tú tài đang ở dưới một chỗ rừng đào cách đó không xa, bên người còn có mấy thư sinh cũng là bộ dáng học sinh.
Lộ Tam Trúc không nghĩ tới nơi này sẽ gặp được người quen cùng thôn, không nói hai lời muốn đi sang bên kia, “Chúng ta đây đi lên gọi người đi.”
Đi được hai bước đã bị Thư Dư một phen kéo lại, “Thúc đi làm gì? Không thấy được bọn họ đang bận sao?”
Lại không phải thân thích quan hệ thật tốt, đi quấy rầy người ta làm cái gì?
Lộ Tam Trúc thở dài một hơi, cúi đầu yên lặng trở lại.
Đại Hổ lại từ lúc bắt đầu khẩn trương đến bây giờ hưng phấn, hắn thích nơi này, nơi này rất nhiều người đều là bộ dáng có học vấn, ngay cả Đường tú tài cũng ở đây.
Thư Dư biết hắn luôn rất sùng bái người đọc sách, lúc trước trong cảm nhận của hắn thì người lợi hại nhất chính là Đường Văn Khiên.
Hiện tại sao…… Hẳn là sắp thay đổi rồi.
Bọn họ tiếp tục đi theo phía sau Liễu thị vào bên trong, nhưng mà lúc bọn họ được không lâu, đang nói chuyện với bạn cùng trường Đường Văn Khiên lại bỗng nhiên xoay đầu tới, kinh ngạc nhìn thân ảnh bọn họ.
Bọn họ như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
“Đường huynh, đường huynh, ngươi nhìn cái gì đó? Tới phiên ngươi.”
Đường Văn Khiên đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đối với vài vị cùng trường cười cười, lúc này mới tập trung lực chú ý.
Chỉ là lúc này giữa rừng hoa đào, nhìn thấy mấy người Thư Dư không chỉ có Đường Văn Khiên, còn có Hướng Vệ Nam cũng đang đứng ở cách đó không xa.
Hắn đầy mặt kinh ngạc nhìn bóng dáng Thư Dư, cau mày hỏi Hồ Lợi bên người, “Đó là Lộ cô nương đúng không?”
“Là nàng.”
“Nàng hứng thú tốt như vậy sao? Thế nhưng còn có nhàn tâm tới đây du ngoạn?” Hướng Vệ Nam thật sự không hiểu rõ mạch não của Thư Dư, “Hồ Lợi, ngươi xác định nàng không có tới huyện nha tìm ta xin giúp đỡ đấy chứ?”
Hồ Lợi khẳng định lắc đầu, “Đại nhân, thuộc hạ đã đặc biệt dặn dò qua người canh cửa, nếu như nhìn thấy Lộ cô nương hoặc là những người Lộ gia khác, nhất định không được ngăn cản, lập tức phải tới bẩm báo đại nhân. Nhưng mà mấy ngày nay, đích đích xác xác không có bất luận người Lộ gia nào tới cửa hết.”
Hướng Vệ Nam mày nhăn đến gắt gao, “Nàng như thế nào một chút cũng không lo lắng Giang Lễ đối với nàng bất lợi, hay là, nàng kỳ thật trong lòng thật cao hứng bị Giang tam thiếu coi trọng, liền chờ gả vào Giang gia?”
Hồ Lợi mịt mờ mắt trợn trắng, đại nhân, cho dù trong lòng đại nhân bị đè nén, cũng đừng hồ ngôn loạn ngữ thế chứ. Biết rõ Lộ cô nương không phải người như vậy, còn cố ý nói lung tung.
Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Hướng Vệ Nam, “Đại nhân, Giang tam thiếu kia không phải bị đập bể đầu rồi sao? Lộ cô nương tự nhiên không cần lo lắng chứ gì nữa.”