Đại Hổ có chút thấp thỏm đi đến bên người Văn phu tử, người sau tươi cười càng thêm ôn hòa.
Về sự tình Đại Hổ muốn nhập học, Văn phu tử đã nghe Liễu thị nói qua, hắn trong lòng rất cao hứng.
Chỉ là vẫn là muốn hỏi hắn một câu xem tình hình cụ thể thôi, tiểu gia hỏa ngay từ đầu còn bất an quay đầu lại nhìn Thư Dư, sau lại chậm rãi tiến vào trạng thái, cùng Văn phu tử một hỏi một đáp.
Văn phu tử có chút kinh hỉ, đứa nhỏ này thời gian tiếp xúc với chữ không dài, nhưng hiệu suất lại rất cao. Một quyển Tam Tự Kinh, tuy rằng gập ghềnh, nhưng đã có thể đọc ra được, viết chữ cũng là ra dáng ra hình.
Văn phu tử cao hứng không thôi, dứt khoát dạy học tại hiện trường luôn.
Năng lực lĩnh ngộ của Đại Hổ kỳ thật rất khá, quan trọng nhất chính là hắn thích. Rất nhiều người đọc sách là vì theo đuổi mục đích, hoặc là vì khảo tú tài, hoặc là bởi vì trong nhà hy vọng hắn có tiền đồ.
Bọn họ rõ ràng không thích, lại không thể không đặt tâm tới học tập. Nhưng đối với hài tử năm sáu tuổi hiếu động mà nói, an an ổn ổn ngồi nửa ngày đã rất khó chịu, càng miễn bàn bắt bọn họ đối với học tập buồn tẻ sinh ra hứng thú.
Đại Hổ lại từ nhỏ đã là người trầm ổn, hơn nữa hắn đối với việc đọc sách vốn là tràn ngập hướng tới cùng yêu thích, cũng không có áp lực một hai phải tham gia khoa cử.
Hắn ngược lại như là một khối bọt biển vậy, điên cuồng bắt đầu hấp thu tri thức Văn phu tử dạy cho hắn.
Thư Dư an tĩnh nhìn một lớn một nhỏ ở bên kia dạy học, rừng hoa đào gió nhẹ từ từ phiêu hương bốn phía, cảm giác phá lệ thoải mái an bình.
Nàng thích cảnh tượng như vậy.
Nhưng mà, tình cảnh này thực mau đã bị người đánh vỡ.
“Lộ cô nương, Lộ Thư Dư cô nương ở chỗ này sao?”
Một thanh âm vội vàng đánh vỡ Văn phu tử đang dạy học cùng vài vị thư sinh, Thư Dư cũng cau mày quay đầu nhìn lại.
Người tới có chút quen mắt, nàng thoáng một hồi đã nghĩ tới.
Người này hình như là thư sinh lúc trước cùng Đường Văn Khiên đứng ở dưới cây đào tham thảo học vấn? Chẳng lẽ Đường Văn Khiên xảy ra chuyện gì, để hắn tới tìm mình?
Thư Dư đứng lên, trả lời, “Chính là ta, ngươi có chuyện gì sao?”
Thư sinh kia rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội hai ba bước chạy tới, thở phì phò nói, “Lộ cô nương, đã xảy ra chuyện, tam thúc nhà ngươi đã xảy ra chuyện, hắn bị người đẩy vào trong nước không ra được. Đường huynh đang cùng bọn họ giao thiệp, nhưng tam thúc ngươi bảo ta chạy đến đây tìm ngươi qua đó.”
Kỳ thật hắn cũng không hiểu lắm tìm một cô nương mười mấy tuổi đi thì có ích lợi gì, lại đánh không lại đối phương.
Thư Dư đột nhiên nhăn lại mi, “Bị đẩy vào trong nước không lên được?” Kia không phải muốn mạng người?
Nàng nhanh chóng quay đầu nói với Văn phu tử, “Phu tử, ta phải qua đi nhìn xem, Đại Hổ tạm thời làm ơn nhờ các ngươi chiếu cố một chút, chờ sự tình xong xuôi, ta lập tức trở về.”
Những lời thư sinh kia nói, những người khác ở đây cũng nghe thấy rồi, Liễu thị nhanh chóng gật đầu, “Ngươi mau đi đi, Đại Hổ có chúng ta rồi.”
Đại Hổ há miệng thở dốc, hắn muốn đi theo, nhưng hắn càng rõ ràng chính mình đi cũng không làm nên chuyện gì. So với đi theo kéo chân sau Nhị tỷ, còn không bằng đi theo bên người phu tử, làm nhị tỷ yên tâm.
Thư Dư sờ sờ đầu của hắn, “Yên tâm đi, nhị tỷ rất nhanh sẽ về thôi.”
Nói xong, nàng liền xách lên làn váy đi ra khỏi đình hóng gió, rời đi cùng vị thư sinh kia rất nhanh.
Văn phu tử thấy Đại Hổ bộ dáng ngó nghiêng lo lắng sốt ruột, biết hắn khẳng định chờ không được, liền nói, “Chúng ta cũng đi qua nhìn xem đi, chậm rãi đi theo ở phía sau là được.”
“Ân ân.” Đại Hổ lập tức gật đầu.
Văn phu tử liền để những người khác thu thập đồ vật, hắn cùng Liễu thị dắt Đại Hổ đi trước.