Thư Dư chọn hai bình rượu, vẫn là loại giống với lần trước, không đục lắm, Hồ Lợi cũng thích.
Nàng chọn xong thời điểm muốn đi tính tiền, lại phát hiện Lộ Tam Trúc cũng ôm vài bình đến đây.
Thư Dư nhíu mày, “Thúc làm gì vậy?”
“Không phải vài người còn gì? Đều mua cả chứ. Dư lại hai bình chúng ta mang về, ta cùng cha ngươi cũng uống hai ly.” Hắn bàn tính như ý đánh đến cành cạch.
Thư Dư đối với Đặng thị ngượng ngùng cười cười, “Cứ tính hai bình này thôi, những cái khác thì không cần.”
Lộ Tam Trúc mở to hai mắt nhìn, người này sao mà tâm tàn nhẫn như vậy?
Thư Dư mua xong rượu liền đi ra ngoài, Lộ Tam Trúc vội vàng đuổi kịp, “A Dư……”
“Đừng gọi ta, cha ta chân còn chưa khỏi hẳn, không thể uống rượu. Thúc cũng vậy, ngày mai đã phải làm công rồi, hôm nay không còn nghỉ ngơi cho sớm, đến lúc đến làm lại không có tinh thần, đến lúc đó thúc cứ chuẩn bị tinh thần về Thượng Thạch thôn tiếp tục trồng trọt đi. Còn có, Đường tú tài bọn họ ở huyện học, bên trong không thể uống rượu, thúc đưa tạ lễ cho học sinh, cư nhiên đưa rượu? Mệt thúc nghĩ ra được.”
Lộ Tam Trúc bị nghẹn đến nửa câu sau đều nói không nên lời, ủy khuất bạch bạch đi theo phía sau nàng.
Thư Dư đi thẳng đến thư phô ở phố Ninh Thủy, mua cho mấy người Đường tú tài bút lông và giá bút.
Sau khi mua xong đầy đủ, Thư Dư mới cùng Lộ Tam Trúc đi huyện học trước.
Đường Văn Khiên ngày thường đều ở tại huyện học, chỉ có đến ngày nghỉ tắm gội mới có thể trở về một chuyến.
Thư Dư là nữ tử, tặng đồ tóm lại không tiện lắm, nàng đem bút lông cùng giá bút đều giao cho Lộ Tam Trúc, bảo hắn đi gọi người, nàng lại đứng ở chỗ khác cách xa năm mét chờ.
Lúc này đúng là thời điểm đi học, bọn họ đợi một hồi lâu mới thấy Đường Văn Khiên và bạn cùng trường của hắn ra tới.
Đường Văn Khiên mắt tinh, thấy được Thư Dư trước, đối với nàng gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Lộ Tam Trúc.
Người sau không nói hai lời đem bút lông cùng giá bút nhét vào trong tay bọn họ.
Đường Văn Khiên khiếp sợ, “Lộ tam thúc, làm gì vậy?”
“Các ngươi ngày hôm qua giúp ta, đương nhiên muốn cảm tạ các ngươi rồi. Ta chưa từng đọc sách, cũng không biết bút và giá bút này có tốt không, dù sao nghe chưởng quầy thư phô nói rất không tồi. Các ngươi nhận lấy đi, bằng không lòng ta băn khoăn.”
Đường Văn Khiên khó có khi nào dở khóc dở cười như này, cho dù hắn không thường ở trong thôn thì cũng biết Lộ Tam Trúc là cái cái dạng người gì.
Hắn sẽ trong lòng băn khoăn? Vậy thì hơi khôi hài.
Xem Thư Dư ở một bên như hổ rình mồi, rõ ràng là bị cái chất nữ này đè nặng trên vai mà.
Hắn không muốn nhận, hai người bạn cùng trường của hắn cũng chống đẩy.
Lộ Tam Trúc liền nói người đọc sách bọn họ dây dưa như đàn bà làm người ta không thích, hắn không nói hai lời, cả quần áo liên quan hôm qua mượn tới trên người, đều toàn bộ nhét vào trong lòng ngực Đường Văn Khiên, sau đó cũng không quay đầu lại chạy.
Đường Văn Khiên đuổi theo hai bước không đuổi kịp, chỉ có thể nhìn đồ trong lòng ngực, bật cười lắc đầu.
Thư Dư đã đuổi kịp Lộ Tam Trúc, hai người lại cùng nhau đi huyện nha tìm Hồ Lợi.
Hồ Lợi ra tới thực mau, nhưng cùng hai lần trước Thư Dư nhìn thấy không giống nhau chính là, lúc này thần sắc hắn có chút ngưng trọng.
Thư Dư đưa cho hắn rượu, hắn cũng không cự tuyệt, thực dứt khoát nhận lấy.
Thư Dư kinh ngạc, nàng đều nghĩ xong cả văn vở thuyết phục, chuẩn bị để hắn không hề thấy gánh nặng tâm lý mà nhận lấy, không nghĩ tới hắn lưu loát như vậy.
Chẳng lẽ, lần trước đã báo qua Hướng đại nhân bên kia rồi, cho nên giờ không cần nữa?
Nhưng mà, Hồ Lợi xác thật thu rượu, nhưng khi nhìn Thư Dư, lại có chút muốn nói lại thôi.
Hắn vài lần há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng đều táo bạo đè ép đi xuống.
Thư Dư thấy hắn khó xử, vừa định hỏi thì Hồ Lợi lại ném xuống một câu, “Ngươi nếu mà không có việc gì, thì, thì về thôn nhìn xem chút đi.”
Nói xong, người liền chạy về huyện nha.