Diêu thẩm ở phía sau hừ lạnh một tiếng, “Nàng thật đúng là coi mình là cái cọng hành gì, cho rằng mấy quan sai kia dễ nói chuyện? Trong chốc lát như thế nào bị ném ra cũng không biết đâu.”
Quan sai thủ vệ đương nhiên khó mà nói chuyên được, bọn họ mặt không biểu cảm đứng ở nơi đó, thôn dân vây xem không có một ai dám lên trước.
Khi Thư Dư tiến lên, ba vị tẩu tử Viên gia còn hung tợn trừng mắt nàng.
Thư Dư không để bụng, đi đến trước mặt hai vị quan sai.
Hai người cau mày, đương trường muốn đem người đuổi đi. Thư Dư vào trước khi họ mở miệng đuổi hỏi, “Hai vị sai gia, không biết Hồ Lợi có ở đây không?”
Hôm qua bảo nàng về thôn nhìn xem chính là Hồ Lợi, chỉ là không biết người tới Viên gia bên trong có hắn hay không.
Hai vị quan sai liếc mắt nhìn nhau một cái, Hồ Lợi coi như là tâm phúc của Hướng đại nhân. Cô nương này thế nhưng nhận thức hắn?
Hai người sắc mặt thoáng hòa hoãn xuống dưới, một người trong đó lắc lắc đầu, “Không có”.
Hồ Lợi không ở, nhưng còn có một người lại ở đó.
Vương Hồng mới từ trong phòng đi ra, vừa đến bên ngoài thì nhìn thấy Thư Dư vội lập tức đi đến.
“Lộ cô nương?”
Hắn vừa mở miệng, hai vị quan sai cùng những thôn dân Đại Nhứ thôn khác đều ngây ngẩn cả người, thanh âm ngoài cửa Viên gia nháy mắt đều ngừng lại, sôi nổi nhìn về phía Thư Dư.
Thư Dư nhìn thấy Vương Hồng, trong lòng cũng nhẹ xuống rồi.
Lúc trước cửa hàng nhà nàng khai trương, hai quan sai thay thế Hướng Vệ Nam tới tặng lễ, một người là Hồ Lợi, một người khác chính là Vương Hồng trước mặt.
Chẳng qua Hồ Lợi nàng gặp nhiều còn Vương Hồng thật ra chỉ thấy qua một lần.
“Vương đại ca.” Thư Dư tiến lên một bước, “Ngươi ở đây thì thật tốt quá, ta muốn hỏi một chút về sự tình của Tứ cô ta.”
Vương Hồng nhướng mi một chút, Hồ Lợi nói quả nhiên không sai, cô nương Lộ gia này không phải tiểu nha đầu không rành thế sự, phi thường hiểu đạo lý đối nhân xử thế a, đổi một cái đã thành đại ca.
Vương Hồng liếc mắt nhìn thôn dân ngoài cửa một cái, thấy mọi người đều dựng lỗ tai bộ dáng muốn nghe, cau mày phất tay, “Đều đứng ở chỗ này làm cái gì? Tan tan, khóc sướt mướt ồn ào nhốn nháo, lại ảnh hưởng chúng ta làm việc, toàn bộ bắt về hết.”
Mọi người nháy mắt im bặt không còn dám phát ra tiếng nữa, đặc biệt là ba vị tẩu tử Viên gia vừa rồi còn khóc nháo hung nhất, càng là theo bản năng rụt rụt đầu, lui về phía sau hai bước.
Vương Hồng lúc này mới quay lại nói với Thư Dư, “Lộ cô nương, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Thư Dư gật gật đầu, đi theo Vương Hồng tới góc tường bên ngoài, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Buổi sáng lúc ấy ta xuất phát, Hồ Lợi còn cùng ta nói, Lộ cô nương khả năng sẽ đến đây hỏi thăm sự tình của Viên Sơn Xuyên. Cho nên những đồng liêu khác dẫn người về nha môn, ta vẫn tiếp tục lưu lại nơi này, ở thêm một lát, không nghĩ tới ngươi thật đúng là tới.”
Thư Dư không nghĩ tới còn có chuyện này nữa, “Đa tạ.”
“Ai, chúng ta cũng không giúp được ngươi chuyện gì.” Rốt cuộc lần trước thu hai bình rượu, dưới tình huống không vi phạm nguyên tắc, nhắc nhở một chút chuyện này, bọn họ là có thể giúp đỡ.
“Lộ cô nương, ta cũng không gạt ngươi, sự tình của Viên gia lần này không nhỏ. Sự tình của Viên Sơn Xuyên liên quan đến huyện lệnh trước, rốt cuộc sẽ nghiêm trọng đến tình trạng gì, ta cũng không dám nói.”
Thư Dư trong lòng lộp bộp một cái, Viên Sơn Xuyên như thế nào còn chen cả một chân vào giữa chuyện của huyện lệnh trước vậy?
“Vậy cô cô ta bọn họ……”
“Cái này thì ngươi yên tâm, Lộ thị nếu như xác thật không tham dự vào sự kiện Viên Sơn Xuyên, mệnh là có thể giữ được.”
Ý ngoài lời, mệnh có thể giữ được, những cái khác cũng không dám bảo đảm.
Rốt cuộc vào niên đại này, một người phạm tội liên lụy đến người nhà là rất bình thường.