TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 311: Thư Dư Dỗ Trẻ Con

Đại Ngưu muốn đánh xe, sau khi lên xe thì thuận tay đem hài tử trong lòng giao cho Lộ Đại Tùng, lúc này hắn đang dùng đôi tay cứng đờ ôm lấy.

Lộ Đại Tùng hiển nhiên không quen ôm hài tử, đặc biệt là một đứa trẻ mới được mười tháng, sợ một khi không cẩn thận sẽ làm đau nó.

Toàn Toàn vốn đã đang bị dọa sợ, khóc đến khàn cả giọng, ở trong lòng Đại Ngưu mới hơi đỡ một chút, lúc này lại bắt đầu khóc lên.

Tiểu Chân vô cùng sốt ruột, khống chế không được cũng rớt nước mắt theo, vừa khóc vừa dỗ đệ đệ.

Thư Dư vươn tay, “Đưa hài tử cho ta đi.”

Lộ Đại Tùng vội vàng đưa qua, sau đó lại thở ra một hơi.

Thư Dư đầu tiên kiểm tra cho hài tử một lượt, đứa trẻ này đã tiểu ra, thoạt nhìn bụng cũng thật sự rất đói.

Hơn nữa đứa trẻ này nhỏ như vậy, bị kinh hách sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Còn khóc lâu như vậy, giọng đều sắp mất luôn rồi.

Thư Dư nghĩ nghĩ, nói với Đại Ngưu đang đánh xe bên ngoài, “Đại Ngưu ca, bên này cách Thượng Thạch thôn gần hơn, chúng ta đi về đó trước đã, để đại bá nương hỗ trợ nấu chút cháo hoặc là nước cơm, cho hài tử ăn một miếng rồi lại đi huyện thành.”

“Được.” Đại Ngưu tuy rằng cũng rất lo lắng cho Tứ cô, nhưng hiện tại khẳng định là Toàn Toàn càng nghiêm trọng hơn.

Xe la chạy về đường nhánh, Thư Dư dỗ hài tử vẫn khá ổn.

Nàng cởi tã của Toàn Toàn ra, cũng may xe la còn có khăn sạch, đầu tiên lau sạch cho nó đã.

Toàn Toàn đại khái cảm thấy thoải mái hơn, tiếng khóc cũng yếu dần.

Thư Dư nhẹ nhàng loạng choạng, một bàn tay vỗ lưng thằng bé, ngay sau đó hừ hừ hát một điệu nhu hòa. Tiểu hài tử dần dần ngừng tiếng khóc, mếu máo, nâng lên đôi mắt ướt dầm dề nhìn chằm chằm Thư Dư.

Thư Dư đối với hắn nở nụ cười, Toàn Toàn cũng toét miệng.

Cảm xúc của tiểu hài tử rốt cuộc ổn định xuống, Lộ Đại Tùng lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong nhà Tứ muội liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn sợ đứa nhỏ này lại phát sinh cái gì ngoài ý muốn, tứ muội sao còn chịu nổi đả kích như vậy nữa chứ.

“A Dư tỷ, tỷ hát thật là dễ nghe.” Tiểu Chân ngửa đầu nhìn Thư Dư, trong lòng cuối cùng không còn nôn nóng bất an như trước nữa. Nàng rốt cuộc biết hóa ra A Dư tỷ chính là tỷ tỷ mất tích nhà nhị cữu cữu mà mẫu thân nói lúc trước.

Lần trước đã muốn đến gặp, nhưng trong nhà xảy ra chuyện, nương liền không có mang theo nàng đi thăm A Dư tỷ tỷ.

Hiện tại rốt cuộc thấy được.

Tiểu Chân lôi kéo tay đệ đệ, nghe Thư Dư hát cũng có chút mơ màng sắp ngủ.

Thư Dư lại duỗi tay xoa thái dương nàng, nhẹ giọng hỏi nàng, “Vết thương trên trán muội làm sao mà có?”

Nàng không tin là lúc quan sai bắt người làm bị thương Tiểu Chân, lần này nếu là Vương Hồng dẫn đầu, hắn còn cố ý ở trong thôn chờ nàng, tuyệt đối sẽ không cho phép thuộc hạ làm ra hành động bạo lực với hài tử như vậy.

Quả nhiên, Tiểu Chân cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Là bà nội muội ném. Nương muội bị bắt đi, bà nội muội liền đánh nương, nói nương muội là ngôi sao chổi, hại Viên gia. Muội muốn che chở cho nương, bà nội liền không cẩn thận đập vào muội.”

Bà nội lúc ấy thật là đáng sợ, cầm cục đá giống như muốn liều mạng cùng nương vậy.

Nàng theo bản năng đi qua chắn lại, kết quả cái cục đá kia lập tức đập vào đầu nàng.

May mà lúc ấy quan sai kịp thời giữ chặt, bà nội chỉ có thể ném cục đá, nếu mà trực tiếp đập vào, nàng khả năng sẽ chết.

Thư Dư nhíu nhíu mày, không nói thêm cái gì, chỉ là nhẹ nhàng sờ sờ, Tiểu Chân nhấp môi không kêu đau, nhưng tiếng hít khí vẫn không nhịn được.

Thư Dư thấp giọng nói, “Lát nữa sẽ đi huyện thành, muội cùng Toàn Toàn đều phải đi xem đại phu trước đã.”

Tiểu Chân ỷ lại dùng tay phải lôi kéo ống tay áo nàng, “vâng.” một tiếng.