Mấy người xuất phát, lúc đi vẫn là vài người bọn họ, Lan Hoa vốn cũng muốn theo đi, có thể hỗ trợ chiếu cố hài tử, bị Lý thị cản lại.
Thư Dư khuyên nàng lưu lại, huyện thành bên kia có lão thái thái có Đại Nha các nàng ở, không cần thiết đi quá nhiều người.
Xe la một lần nữa đi về hướng huyện thành, Toàn Toàn sau khi ăn uống no đủ, lại thay đổi một bộ quần áo, rốt cuộc mệt đến dựa vào trong lòng ngực Thư Dư ngủ rồi.
Tiểu Chân cũng mệt mỏi, nhưng nàng trong lòng lo lắng cho Lộ Tứ Hạnh, chỉ có thể thường thường xốc lên bức màn xem bên ngoài, nhìn xem khi nào mới có thể đến huyện thành, cứ việc nàng cũng không biết đi huyện thành phải đi con đường nào.
Cho đến khi bên tai truyền đến thanh âm náo nhiệt, nàng mới biết được đây là sắp vào thành.
Ý của Thư Dư là đi nhìn xem đại phu trước, đặc biệt là cái đứa nhỏ này. Hài tử nhỏ như vậy đúng là thời điểm dễ xảy ra chuyện nhất, mọi người cũng không dám mạo hiểm.
Bởi vậy xe la trực tiếp dừng lại ở bên ngoài y quán.
Đại phu đầu tiên là kiểm tra vết thương trên trán Tiểu Chân, hỏi mấy vấn đề, liền bắt đầu khai dược.
Trước mắt xem ra, không có gì trở ngại. Nhưng nếu mà sau này đột nhiên đau lên, hoặc là buổi tối ngủ cảm giác không thích hợp, vẫn phải đến y quán để khám lại.
Đại phu băng bó đầu nàng một phen, ngay sau đó liền bắt đầu kiểm tra Toàn Toàn.
Quả nhiên, tiểu hài tử dưới sự kinh sợ, đã bắt đầu xuất hiện bệnh trạng không thoải mái.
Dọc theo đường đi hắn đã đi ngoài hai lần, về điểm này canh trứng cũng chưa kịp tiêu hóa đã ra rồi. Thời điểm Đại phu xem bệnh cho hắn, tiểu hài tử lại bắt đầu khóc, tiếng khóc nhược nhược như mèo, đã không có chút tinh thần nào.
Lộ Đại Tùng lo lắng không thôi, Tiểu Chân nghe được khóc ra tiếng, chỉ là lại không dám quấy rầy đại phu, chỉ có thể đè nén thanh âm, một chút một chút lau nước mắt.
Đại phu nói, “Ta khai chút dược cho các ngươi, các ngươi cẩn thận một chút đút hắn uống xong đi. Hai ngày nay chú ý nhiều một chút, tìm người nhìn hắn, nếu như xuất hiện tình trạng phát sốt hoặc là nôn mửa thì nhất định phải mau chóng đưa lại đây.”
Hắn lại nói một ít những việc cần chú ý, mấy người Thư Dư lúc này mới nhíu chặt mày ôm Toàn Toàn rời đi.
Sau khi lên xe la, Tiểu Chân lại vẫn luôn trầm mặc.
Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nói, “Đại cữu cữu, ta một mình đi gặp nương là được rồi. Đệ đệ đừng đi nữa, ta sợ hắn lại bị dọa tiếp.”
Lộ Đại Tùng nhìn về phía Thư Dư, người sau gật đầu, “Ta cũng có ý này, chúng ta đưa hắn về hẻm Lưu Phương trước, cũng vừa lúc nói rõ ràng việc này với bà nội.”
“Cũng được.”
Việc này không thể giấu được, cũng không cần giấu, lão thái thái có lẽ cũng sẽ muốn đi xem Lộ Tứ Hạnh, xác nhận nàng không có việc gì mới có thể an tâm.
Đoàn người về trước hẻm Lưu Phương, mới vào cửa liền nghe được Lương thị ở bên kia oán giận Lộ Tam Trúc, nói hắn mới sáng sớm đã phải đi làm công, trời còn chưa sáng đã đánh thức nàng dậy làm cơm sáng.
Lương thị hiện tại còn ngáp liên miên, động tác khâu vá vỏ thú bông cũng chậm đi không ít.
Lão thái thái vào tai này ra tai kia, căn bản cũng không thèm để ý tới nàng oán giận. Chỉ là ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn xem mấy cái hài tử đang chơi đùa.
Tam Nha đã có bộ tịch của tiểu tỷ tỷ, mang theo Bảo Nha ôm thú bông cùng chiêu tài nói chuyện.
Hai tiểu cô nương văn văn tĩnh tĩnh, nhưng Đại Bảo lại không an phận, Đại Hổ muốn lôi kéo hắn cùng nhau biết chữ, hắn không kiên nhẫn, lúc này đang theo Lương thị làm nũng, nói muốn đi ra cửa chơi.
Lương thị đối với bên này trời xa đất lạ, không quá yên tâm, trong lòng cân nhắc muốn bảo Đại Hổ dẫn hắn đi.
Mới nghĩ, đoàn người Thư Dư đã trở lại.
Lão thái thái ngẩng đầu, cười hỏi, “A Dư, cháu đã lấy hết đồ……”
Nói đến một nửa, nhìn đại nhi tử và đại tôn tử cùng với ngoại tôn nữ, cả người bà đều cứng lại rồi.