Sau khi Tam Nha nhét xong liền thấy Bảo Nha ở một bên mắt trông mong nhìn, sau đó há mồm muốn đường.
Tam Nha nhanh chóng vào trước khi nàng lên tiếng nói, “Muội hôm nay đã ăn rồi, nếu mà ăn nữa thì trong miệng sẽ có sâu sâu đấy, sẽ đau đến lăn lộn đầy đất. Nói như vậy, về sau chẳng những không thể ăn đường, còn không thể ăn thịt, ngay cả cơm cơm đều ăn không vô, vậy thì muội sẽ đói chết.”
Bảo Nha trừng lớn mắt, vội vàng bịt miệng lại.
Bên người có hai muội muội an ủi, còn có bà ngoại bọn họ ở đó, trong miệng Tiểu Chân ngậm đường rốt cuộc không hề hoảng loạn giống như ở Đại Nhứ thôn, cô độc bất lực ôm đệ đệ khóc như vậy.
Không bao lâu, Nguyễn thị đã trở lại.
Nàng bước chân vội vàng, tới trên đường đã nghe Đại Hổ nói qua sự tình.
Đại Hổ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng trong khoảng thời gian này vẫn luôn chịu khó học tập, năng lực biểu đạt đã được nâng cao không ít, Nguyễn thị nghe qua là hiểu.
Nguyễn thị vừa vào cửa, liền đem Toàn Toàn ôm vào trong tay, nói, “Nương, A Dư, các ngươi mau đi xem tứ muội đi, trong nhà có ta, ta tới chiếu cố hài tử.”
“Ân.” Lão thái thái gật đầu, dặn dò hai câu, liền mang theo Tiểu Chân chuẩn bị cùng Thư Dư rời đi.
Nguyễn thị nghĩ nghĩ, lại hỏi một câu, “Việc này có muốn nói với Nhị Bách trước một tiếng không, hắn khẳng định cũng muốn đi xem tứ muội.”
Từ sau khi biết tứ muội phu mất tích, Lộ Nhị Bách vẫn luôn không yên lòng. Hắn chân cẳng không tiện đi lại, không thể giống đại ca tam đệ vào núi vào thôn nơi nơi tìm người.
Nhưng hắn mấy năm nay tìm kiếm Nhị Nha cũng có chút kinh nghiệm, cứ việc cũng chưa tìm được người, nhưng huyện thành một ít cửa nhỏ tiểu đạo, luôn là biết một ít. Lúc trước vẫn luôn nhờ người hỏi thăm chú ý, đáng tiếc cũng chưa có tin tức gì.
Lần này nếu như biết tứ muội bị nha môn mang đi, sợ là càng sốt ruột.
Lão thái thái lại cự tuyệt nói, “Thôi, nói cho hắn cũng là nhiều người lo lắng. Nha môn bên kia tình huống cụ thể ra sao chúng ta còn không biết, cũng không biết có thể nhìn thấy Tứ Hạnh hay không, trở về rồi nói sau.”
Nguyễn thị cũng không nói thêm cái gì.
Lão thái thái nội tâm sốt ruột, Toàn Toàn hiện giờ có người chăm sóc, bà cũng an tâm rồi, đoàn người nhanh chóng rời khỏi hẻm Lưu Phương, thẳng đến huyện nha mà đi.
Khi sắp đến cửa huyện nha, Tiểu Chân liền nhịn không được nắm chặt tay Thư Dư, sợ hãi lại hoảng loạn.
Thư Dư cúi đầu, “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
“Ai, đó có phải thôn trưởng Đại Nhứ thôn hay không?” Lộ Đại Tùng đột nhiên thấp giọng nói một câu.
Mấy người ngẩng đầu, liền nhìn thấy ở cửa huyện nha đang đứng ba người, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn đại môn huyện nha, vẻ mặt lại mặt ủ mày chau.
Thư Dư nghĩ tới lúc trước ở Đại Nhứ thôn cũng có thôn dân nói, thôn trưởng Đại Nhứ thôn cũng mang theo người tới huyện nha.
Không nghĩ tới sẽ gặp phải ở cửa.
Mấy người đến gần chút, Trần thôn trưởng của Đại Nhứ thôn cũng thấy được bọn họ.
Ngay từ đầu còn không có nhận ra, cho đến khi nhìn thấy Tiểu Chân, hắn mới đột nhiên nhớ tới đây là người Lộ gia.
Trần thôn trưởng lập tức tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Lộ Đại Tùng nói, “Các ngươi cũng nghe nói việc nhà Viên lão tứ rồi đúng không? Aizz.”
Hắn thở dài một hơi, “Chúng ta muốn nghe được một chút tình huống, đáng tiếc không vào được nha môn. Đại Thạch của thôn chúng ta trước kia cũng từng có giao tình với một cái tiểu bộ khoái, chỉ là tiểu bộ khoái kia hôm nay không ở huyện nha. Đại Thạch liền đi nhà hắn tìm hắn, khả năng còn phải chờ thêm một lúc mới qua đây được, chờ một chút đi.”
Nhưng tiểu bộ khoái này đã từng đi theo huyện lệnh trước làm việc, tuy rằng không gặp nạn theo huyện lệnh trước, nhưng có chút sự tình hắn cũng không có biện pháp biết quá nhiều, chỉ có thể thử thời vận.