Tới tầm chạng vạng, Lộ Nhị Bách Lộ Tam Trúc đều đã trở lại, tự nhiên cũng nghe nói đến sự tình của Lộ Tứ Hạnh.
Lộ Tam Trúc ngày đầu tiên làm công, trở về lập tức muốn kêu mệt kêu đói kêu chân đau, mượn cơ hội này mượn đi xe la của nhà nhị ca lại đây, để ngày mai đi rừng hoa đào có thể không cần phải đi bộ.
Ai biết trong nhà lại đã xảy ra sự tình nghiêm trọng như vậy, làm hắn lập tức không còn tâm tư giả bộ đáng thương nữa.
Lộ Nhị Bách càng là có chút tức giận đấm vào bàn, đối với việc không thể kịp thời tìm được Viên Sơn Xuyên thập phần ảo não.
Lão thái thái thở dài một hơi, “Thôi được rồi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, việc này luôn có một ngày giải quyết được. Đều bận rộn cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, ta đi nấu cơm, ăn xong rồi sớm chút nghỉ ngơi.”
Mọi người lúc này mới đứng lên, Lộ Đại Tùng cùng Đại Ngưu đã thừa dịp cửa thành chưa đóng đi trở về.
Chờ cơm nước xong, lão thái thái mới nhớ tới Lộ Tam Trúc ngày đầu tiên đi làm công, quan tâm hỏi một câu, “Hôm nay cảm giác thế nào?”
“Hôm nay cũng không có việc gì.” Lộ Tam Trúc nói, “Chỉ là quản sự cùng con nói phải làm những việc gì việc gì, mang con đi dạo một vòng quanh rừng hoa đào, nhận thức những tiểu nhị làm việc cùng. Sau đó chính là nhớ kỹ một ít quy củ, khuôn mẫu cũng quá nhiều, con nhớ đến nỗi sọ não đau. Quản sự nói, ngày mai còn phải nhớ nữa, cũng chưa hết đâu.”
Đối với một cái du thủ du thực không làm việc đàng hoàng mà nói, nhớ mấy thứ này thật là quá khó xử hắn.
Lão thái thái lại duỗi tay chụp hắn một cái, “Người ta cho ngươi cơ hội này, ngươi phải nắm chắc cho tốt, đừng có mà không biết tốt xấu. Ngươi nếu như không muốn làm, đem công việc này nhường ra đi, có rất nhiều người muốn làm.”
Lộ Tam Trúc biết nương hắn hôm nay tâm tình không tốt, không dám chọc bà, chôn đầu nhỏ giọng nói, “Con cũng chưa nói không làm mà, này còn không phải là oán giận hai câu thôi sao?”
“Ngươi ở trước mặt chúng ta oán giận còn chưa tính, ở bên ngoài những gì không nên nói thì ngậm miệng lại cho ta. Có việc mà làm thì phải làm cho tử tế, không cần làm những sự tình vi phạm pháp lệnh, có biết hay không?”
Lão thái thái cũng là bị sự tình của Viên Sơn Xuyên dọa tới rồi, đây là một người phạm sai lầm, liên lụy chính là cả nhà thê nhi già trẻ.
Cũng may mà nhà bọn họ gia có A Dư ở đây, bằng không cũng không biết sẽ phải nhận hậu quả như nào.
Còn mất công Hướng đại nhân là một vị quan tốt, nếu mà đụng tới cẩu quan hồ đồ trước kia, chỉ sợ ngay cả hai đứa nhỏ đều không buông tha.
Lộ Tam Trúc lập tức gật đầu, “Con bảo đảm sẽ nghiêm túc làm việc.”
Lão thái thái lại nói hắn vài câu, trong mấy đứa con nhà bà, để cho người không yên tâm nhất chính là lão Tam này.
Lộ Tam Trúc thiếu chút nữa không chịu nổi, trước kia lúc mà nương hắn cứ nhắc mãi, hắn trên cơ bản là sau câu đầu tiên mở miệng của bà sẽ quay đầu chạy. Nhưng mà hiện tại…… Hắn không dám.
Thật vất vả lão thái thái mới nói đến thống khoái, Lộ Tam Trúc mang theo thê nhi chạy vội đi Y Nhân Các bên kia ngủ.
Cả nhà bọn họ vừa đi, Lộ gia mới xem như an tĩnh xuống.
Nguyễn thị mang theo Tam Nha cùng Tiểu Chân đi rửa mặt, rồi đưa các nàng nghỉ ngơi sớm.
Lộ gia vốn dĩ có ba gian phòng, vợ chồng Lộ Nhị Bách mang theo song bào thai ở tại đông sương phòng lớn nhất, lão thái thái cùng Đại Nha ở tại tây sương phòng nhỏ hơn một chút, một mình Thư Dư ở tại gian phòng nhỏ vốn được coi như thư phòng kia.
Hiện giờ trong nhà có thêm hai đứa nhỏ, Đại Nha cùng Thư Dư đều không có kinh nghiệm chiếu cố hài tử.
Toàn Toàn còn nhỏ như vậy, chỉ có thể giao cho Nguyễn thị.
Tiểu Chân lại kinh hồn táng đảm một ngày, lão thái thái không yên tâm, mang theo nàng ngủ.
Đông sương phòng để lại cho bốn người các nàng ở, Lộ Nhị Bách mang theo Đại Hổ ở tại thư phòng, ba tỷ muội Đại Nha Tam Nha cùng với Thư Dư, liền nghỉ ở tây sương phòng.