TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 324: Huynh Hiện Tại Là Ngốc Tử

Cái khác không nói, Triệu Tích y thuật cao minh, tuyệt đối so với đại phu của y quán nhỏ đầu ngõ hẻm Lưu Phương kia phải giỏi hơn rất nhiều, hơn nữa bên này khoảng cách còn gần như vậy.

Thư Dư gần như không thèm do dự, tiến lên đẩy cửa.

Đẩy một phen không đẩy ra, bên trong hẳn là bị cột lại rồi.

Nàng sợ kinh động hàng xóm láng giềng, cũng không gõ cửa, hai mắt nhìn trái nhìn phải, trực tiếp dẫm lên cục đá bên ngoài, ba phát leo lên đầu tường, từ trên tường nhảy xuống, vào sân.

Ai biết hai chân vừa mới rơi xuống đất, một cây gậy liền quơ về phía nàng.

Thư Dư thân thể so với đầu óc phản ứng còn nhanh hơn, lập tức ngồi xổm xuống tránh né, nhanh chóng nói, “Là ta.”

Cây gậy đang đảo qua lập tức dừng lại, thanh âm kinh ngạc của Triệu Tích vang lên, “Lộ cô nương?”

“Triệu đại phu, huynh ở đây thì tốt rồi.” Thư Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Triệu Tích đem gậy gộc dựa vào một bên trên tường, vẻ mặt cạn lời, “Lộ cô nương, cô làm gì vậy? Khuya khoắt chạy đến nhà của chúng ta, lại còn từ trên tường nhảy xuống nữa, cô muốn làm tặc a, ta thiếu chút nữa đã bị hù chết.”

“Ta tới tìm huynh chữa bệnh, Triệu đại phu, nhà của chúng ta có đột hài tử không đủ một tuổi, ban ngày bị kinh hách, hiện tại quá không thích hợp, thượng thổ hạ tả rất nguy hiểm, huynh trước giúp ta cứu người đi đã.”

Nói xong Thư Dư lập tức lại đây kéo hắn.

Triệu Tích lập tức lui ra sau một bước, “Từ từ, từ từ, cô đừng vội, ta đi theo cô cứu người thì có thể, nhưng cô phải nói trước cho ta biết tình huống cụ thể đã, ta cũng phải chuẩn bị vài thứ mang đi. Bằng không trong chốc lát còn phải trở về lấy, phiền toái.”

“Vậy được rồi.” Thư Dư làm chính mình bình tĩnh lại, đi theo hắn vào trong phòng.

Sau đó vừa kể bệnh trạng của Toàn Toàn, một bên xem Triệu Tích thu thập hòm thuốc.

Chờ thu thập xong, nàng mới hỏi một câu, “Mạnh công tử không trở về sao?” Nàng tới lâu như vậy, cũng chưa thấy được Mạnh Duẫn Tranh.

Triệu Tích ngừng một chút, xoay đầu tới, ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, nói, “Không có, chỉ có một mình ta trở về thôi, ta chính là trở về lấy vài thứ đồ, cô mò tới cũng trùng hợp thật đấy, lại thêm nửa canh giờ nữa ta liền đi rồi.”

Khi nói chuyện, hắn đã sửa sang lại xong gói thuốc, “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Thư Dư gật đầu, sau khi đi vài bước, Triệu Tích lại ngừng lại, hắn chỉ chỉ chính mình, “Ta không thể như vậy đi đến cửa nhà cô được.”

Thư Dư đột nhiên chụp cái trán mình một cái, “Thiếu chút nữa đã quên, huynh hiện tại là ngốc tử.”

Triệu Tích, “……” Cô con mẹ nó mới là ngốc tử.

Thư Dư nhìn ngó xung quanh, “Nhà huynh có mũ có rèm không?”

“Có.” Triệu Tích đi lục lọi, quả nhiên nhảy ra mũ có rèm đỉnh đầu đen như mực, hắn treo ở trên đầu liền đi ra ngoài.

Thư Dư thở dài nhẹ nhõm một hơi, có Triệu đại phu ở đây, nàng ít nhất có thể đặt nhẹ tâm tình chút rồi.

Triệu Tích cẩn thận, sau khi ra cửa lúc còn khóa cổng lại.

Hai người vội vàng đuổi tới Lộ gia, trên đường Triệu Tích nhỏ giọng hỏi, “Ta cái dạng này cũng không giống như là đại phu mà cô đi y quán tìm, người nhà cô có thể hoài nghi hay không?” Hắn bộ dáng này, càng giống như là bọn đạo chích nửa đêm mò vào sân nhà người ta vậy.

“Yên tâm đi, người nhà ta cho dù có hoài nghi cũng sẽ không hỏi nhiều, càng sẽ không xốc mũ có rèm của huynh lên xem ngươi bộ dáng.” Cái này Thư Dư thật ra chưa nói sai, Lộ gia chưa bao giờ sẽ hỏi nhiều Thư Dư những vấn đề nàng không muốn nói.

Giống như là nàng vì sao lại nhận thức Hướng đại nhân vậy, người Lộ gia chưa từng hỏi qua.

Bọn họ cũng không phải không hiếu kỳ không quan tâm, chỉ là Thư Dư đối với sự tình lúc trước khi trở lại Lộ gia, ngoại trừ ngày đầu tiên kể qua loa một chút, trên cơ bản đều nói năng thận trọng.