TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 331: Đại Ngưu Hoài Nghi

Nhưng mà, ngay khi Thư Dư giả dạng xong vừa đứng dậy, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Thư Dư dừng bước chân, ngừng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Tiếng đập cửa tiếp tục vang, còn truyền đến thanh âm nghi hoặc của Đại Ngưu, “Bà nội, bà không ở nhà sao?”

Thư Dư xoa xoa thái dương, Đại Ngưu ca sao lại tới lúc này chứ?

Nàng đang do dự không biết có nên mở cửa hay không, đặc biệt là mình đang thành cái dạng này. Đại Ngưu cũng không phải là lão thái thái nhà nàng, nhìn nàng trang điểm thành tráng hán cũng không hỏi nhiều.

Nhưng mà, viện môn nhà bọn họ lại khóa từ bên trong, nói cách khác, trong phòng khẳng định có người.

Quả nhiên, Đại Ngưu còn đang gõ cửa, thậm chí muốn leo lên đầu tường nhìn xem bên trong có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Đúng lúc này, một thanh âm khác lại vang lên, “Là Lộ gia tiểu tử à, tới tìm bà nội ngươi sao?”

Đây là tiếng của thím láng giềng ở hẻm Lưu Phương, Đại Ngưu trả lời, “Đúng vậy, ta mang cho bà nội chút đồ, nhưng bên trong không có ai trả lời, cũng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì không nữa.”

Thím kia nói, “Bà nội ngươi không ở nhà đâu, đi ra cửa rồi, nhưng mà muội tử nhà ngươi hẳn là có nhà đấy, ngươi lại gọi lại xem, khả năng là cách khá xa, không nghe thấy.”

Nói xong, thím kia cũng giúp đỡ hô hai tiếng.

Nàng còn cực kỳ nhiệt tình, thấy bên trong không đáp lại, liền nói muốn về nhà mình vác cây thang lại đây.

Thư Dư thở dài một hơi, thôi được rồi, không thể chờ Đại Ngưu ca đi Y Nhân Các tìm cha nàng rồi. Tiếp tục không lên tiếng nữa, không chỉ có Đại Ngưu ca, những hàng xóm láng giềng khác cũng phải vào xem.

Thư Dư mang lên mũ có rèm, ho nhẹ một tiếng, vội vàng hô, “Tới, Đại Ngưu ca, huynh đợi chút, ta lập tức ra mở cửa đây.”

Bên ngoài Đại Ngưu nghe được, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thím hàng xóm cũng cười rời đi.

Chờ đến khi bên ngoài chỉ còn lại một mình Đại Ngưu, Thư Dư mới qua mở cổng, để người đi vào.

Đại Ngưu thấy nàng mang theo mũ có rèm, chỉ cảm thấy kỳ kỳ quái quái.

Hắn vừa định hỏi, Thư Dư lại nói trước, “Đại Ngưu ca, huynh vào trong đây đi.”

“Đợi chút, ta đem xe la đuổi vào.” Đại Ngưu nói, xoay người đi dắt con la.

Xe la vào sân, hắn lại lên trên xe cầm đồ xuống dưới, “Ta cùng cha ta ngày hôm qua đi sang nhà Tứ cô một chuyến, cửa nhà cô cô và Viên gia nhiều có quan binh thủ, tạm thời không vào được. Chỉ là sai gia cũng châm chước, đem gà trong nhà Tứ cô cho chúng ta mang đi, chúng ta mang về Thượng Thạch thôn nuôi hộ trước đã.”

Tuy nương hắn không vui, nhưng lần này cha làm chủ, nương hắn cũng không dám nói cái gì.

“À, đúng rồi, còn có quần áo cùng một số đồ dùng của Tứ cô và Tiểu Chân, quan sai kiểm tra qua thấy không có vấn đề, liền để cho ta mang qua đây cho các nàng. Trễ chút nữa lại đi xem xem có thể nhờ vị Hồ quan sai kia mang vào cho Tứ cô không.”

Thư Dư gật gật đầu, đeo lên tay nải đã thu dọn xong.

Đại Ngưu đi rửa tay, lúc này mới hỏi nàng, “Muội ở trong nhà sao còn mang theo mũ có rèm?”

“Ân…… Ta đang dự định ra cửa.”

“Ra cửa, cũng vì sao phải mang theo mũ có rèm?” Đại Ngưu xác thật là một người thận trọng, hắn cảm thấy A Dư hôm nay hơi kỳ kỳ quái quái.

Hắn hai mắt đánh giá cẩn thận nàng, “Ngươi thật sự là A Dư sao?”

Thư Dư nhịn không được mắt trợn trắng, “Giọng của muội mà huynh còn không nhận ra?”

“Nghe thì đúng là có nhận ra, nhưng muội hôm nay cũng hơi khác mọi khi, ta vừa mới ở bên ngoài gõ cửa lâu như vậy, muội không nghe thấy à? Ở bên trong làm gì đâu?”

Thư Dư còn không có trả lời, Đại Ngưu lại nói, “Muội đem mũ có rèm gỡ xuống trước đã, hai chúng ta tại đây nói chuyện, muội đừng có đeo nữa.”

Thư Dư, “……” Có cảm giác hôm nay không ra được khỏi cửa.