Viên Sơn Xuyên nghe nói tiền công phong phú, liền rất là động tâm.
Hắn tuy không có võ nghệ như những tiêu sư đó, nhưng cũng chính trực tráng niên, một thân sức lực. Hỗ trợ vận chuyển hàng hóa, ngược lại cũng là chọn người thích hợp.
Đối phương đi rất gấp, Viên Sơn Xuyên vốn cũng muốn ở huyện thành tìm xem có người cùng thôn hoặc là quen biết không, hỗ trợ chuyển lời về nhà một chút.
Đáng tiếc, không gặp được người quen, đối phương cũng không có thời gian chờ hắn, chỉ có thể ra khỏi thành trước đã.
Dù sao dựa theo lộ trình mà tính, đại khái khoảng mười ngày là có thể đã trở lại. Hắn lúc trước cũng nói qua với người trong nhà, nếu như gặp được việc khác, khả năng sẽ trì hoãn mấy ngày.
Ai biết, vừa trì hoãn, chính là hơn một tháng.
Viên Sơn Xuyên nhớ tới mấy ngày kinh tâm động phách đã trải qua kia, đến bây giờ lòng còn có chút sợ hãi.
“Chúng ta vận hóa rời khỏi huyện thành, đi được hai ngày, buổi tối ngày hôm đó chúng ta không đuổi kịp tìm nơi ngủ trọ, liền cắm trại ở dã ngoại. Không nghĩ tới thế nhưng sẽ lọt vào chém giết, ta vận khí tốt, vừa lúc đi ra phía sâu trong rừng để đi ngoài. Chờ đến lúc trở về, liền nhìn thấy ba bốn hắc y nhân đang giao thủ cùng những người khác. Tiêu sư bằng hữu của ZlnQTTRTZỂ trực tiếp bị đá bay ra, nện ở trên mặt đất thật mạnh, chỉ cách ta khoảng ba bước, hơi thở thoi thóp.”
Đó là bằng hữu của hắn, cứ việc Viên Sơn Xuyên sợ tới mức muốn ngừng thở nhưng vẫn trộm tiến lên, muốn thừa dịp bóng đêm đem người kéo vào trong rừng, nghĩ cách cứu hắn.
Nhưng tiêu sư kia lại bắt lấy hắn, nói với hắn, kỳ thật bọn họ lần này vận chuyển hàng hóa trong đó có một thứ đồ rất quan trọng, là một bức họa, bên trong cất giấu hồ sơ vụ án quan trọng liên quan đến an nguy của toàn bộ bá tánh Giang Viễn huyện, đang ở trong chiếc xe ngựa thứ hai. Bảo hắn đi tìm ra, sau đó trở về thành giao cho huyện lệnh đại nhân, ngàn vạn đừng bị người ta đoạt mất.
Viên Sơn Xuyên còn muốn hỏi rõ ràng, nhưng tiêu sư đã chịu đựng không nổi, nhẹ buông tay, liền trực tiếp nuốt khí.
Viên Sơn Xuyên lúc ấy gấp đến độ hoang mang lo sợ, trực giác bảo rằng thứ đồ kia chính là phiền toái, căn bản không thể dính chọc.
Nhưng hắn bị câu nói ‘ liên quan đến an nguy của toàn bộ bá tánh Giang Viễn huyện’ trong miệng tiêu sư kia kéo chân lại, như thế nào cũng không bỏ ra được.
Bá tánh Giang Viễn huyện, bao gồm hắn, cũng bao gồm cả gia đình hắn thê nhi già trẻ.
Nhưng hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, làm gì có bản lĩnh có thể gánh vác trọng trách gánh nặng như vậy.
Viên Sơn Xuyên muốn chạy, lại không đi nổi.
Đúng lúc này, lại một tiêu sư nữa chết rồi .
Nguyên bản đội ngũ bọn họ đi vận hóa lần này cũng chỉ có năm người, tổng cộng ba tiêu sư cùng với hai người thường không có võ nghệ gì, trong đó một người chính là Viên Sơn Xuyên.
Hiện giờ hai tiêu sư thân thủ tốt đều chết cả, dư lại người còn đang chống cự cũng chỉ có một tiêu sư, cùng với một người bình thường đã sợ tới mức xoay người chạy mất.
Tiêu sư còn lại kia thấy người nọ chạy, chính mình một người ứng đối ba người hoàn toàn không phải đối thủ, khẽ cắn môi, cũng xoay người chạy mất.
Hai tiêu sư đã chết, một tiêu sư và một bá tánh bình thường chạy, dư lại Viên Sơn Xuyên núp ở phía sau bên trong cánh rừng, một cử động nhỏ cũng không dám.
Ba người kia cũng không tiếp tục truy đuổi, bọn họ trực tiếp tìm đồ họ muốn tìm ở trong mấy chiếc xe ngựa.
Viên Sơn Xuyên ngừng thở đứng nhìn, bức họa kia được giấu rất bí ẩn, nhưng ba người kia động thủ, vẫn là tìm được rồi.
Nhưng mà vào lúc bọn họ cầm bức họa muốn rời đi, lại có một đám người nữa xuất hiện, vỗ tay muốn tới đoạt bức họa.
Hai bên lại lần nữa đánh lên, trường hợp thập phần hỗn loạn, hai bên đánh nhau thiếu chút nữa đã chuyển qua chỗ Viên Sơn Xuyên bên này.
Cũng là vào lúc này, bức họa kia không biết có được coi là trùng hợp hay không lại rơi đến trước mặt Viên Sơn Xuyên cách đó không xa, giơ tay là có thể với tới.