Trong tay nàng tuy rằng có ba hạt hướng dương, nhưng nàng chưa từng trồng bao giờ, chỉ biết phương pháp trồng đại khái mà thôi.
Cho nên nếu muốn trồng tử tế, ba hạt hướng dương căn bản là không đủ cho nàng thí nghiệm.
Thư Dư cùng lão thái thái nói xong lời từ biệt, liền đi bộ ra cửa.
Nàng nghĩ, trải qua hai ngày này, Cho dù Viên lão đại không biết cái kia là gì, cũng nên cân nhắc ra thứ này chính là hạt giống rồi chứ? Vậy chỗ mà hắn đi không ngoài tiệm ngũ cốc, tiệm tạp hóa, hoặc là chợ linh tinh gì đó.
Mà Viên lão đại nếu nhận định thứ này giá trị cao, đi cửa hàng cũng không phải là cửa hàng nhỏ bên đường, khẳng định muốn đi cửa hàng lớn có thể ra nổi giá cao mới đúng.
Toàn bộ Giang Viễn huyện, cửa hàng phù hợp yêu cầu như vậy, cũng không phải rất nhiều.
Thư Dư mục tiêu minh xác, đầu tiên đi về phía cửa hàng ngũ cốc.
Nhưng mà, nàng không biết Viên lão đại rốt cuộc khi nào mới tới, lại đi cửa hàng nào trước. Một mình nàng khẳng định không thể phân thân nổi, tự nhiên nhìn chằm chằm không được.
Cho nên Thư Dư nghĩ đi mướn mấy tiểu khất cái hỗ trợ nhìn, nhưng mà cũng không biết có phải nàng vận khí tốt hay không, mới vừa tính toán đi về phía khất cái ở đầu phố đã thấy được hình bóng quen thuộc của Viên lão đại.
Thư Dư ngẩng đầu nhìn trời, canh giờ này hắn đã tới rồi? Sợ là cửa thành còn chưa mở cũng đã xếp hàng đầu ở cửa thành chờ rồi đi?
Có phải hôm qua Tứ dượng được Hướng Vệ Nam coi trọng làm đấu cấp kích thích đến hắn hay không, làm hắn gấp không chờ nổi muốn nghiệm chứng bảo bối kia là thật hay giả, chứng minh đoạn thân cũng không sai?
Sau khi hắn xuất hiện một lúc, Thư Dư một thân nam trang lặng yên không một tiếng động đi theo.
Nhưng mà ngoài dự kiến của nàng chính là, Viên lão đại không đi tiệm tạp hóa cửa hàng ngũ cốc cũng không đi chợ, ngược lại đi……
Thư Dư ngẩng đầu, nhìn hiệu cầm đồ Đinh gia, mí mắt hung hăng run lên một chút.
Hắn thế nhưng đi hiệu cầm đồ!! Hắn là không bán được hạt hướng dương với giá cao thì sẽ không cam lòng đúng không?
Thư Dư đứng ở cửa hiệu cầm đồ, cứ chờ như vậy, nàng cảm thấy Viên lão đại hẳn là tính toán không thành đâu.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Viên lão đại đã bị tiểu nhị hiệu cầm đồ đuổi ra, lúc xuống bậc thang còn thiếu chút nữa vặn đến sai chân, hộp trong tay cũng rơi xuống đất.
Viên lão đại vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên, ngẩng đầu nói với tiểu nhị, “Ngươi đẩy ta làm gì? Không mua thì không mua, ta đi tìm nhà khác, các ngươi đừng có hối hận.”
Tiểu nhị kia đối với hắn ‘ phi ’ một tiếng, “Lăn, coi hiệu cầm đồ chúng ta là địa phương nào? Cầm một thứ cái đen thui đến ngay cả chính mình cũng không biết là gì mà còn nói bảo bối, còn phải đòi một trăm lượng bạc, ngươi chưa tỉnh ngủ đúng không? Ta nói cho ngươi, chưởng quầy có thể cho ngươi ba văn tiền, đã là ôm nguy hiểm bị chủ nhân trách cứ thông cảm cho ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu, lăn lăn lăn.”
Thư Dư ở một bên nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng, một trăm lượng, ba văn tiền?
Chênh lệch giá cả này cũng quá lớn, ân, vốn dĩ kế hoạch tốn hai trăm văn để lừa dối mua hạt giống này của nàng, hiện tại cảm thấy chính mình trả hơi nhiều.
Viên lão đại ở cửa vẫn không chịu từ bỏ, lại nói vài câu, tiểu nhị kia cũng tức giận, cầm cây chổi tới đuổi người, Viên lão đại chạy nhanh thoát được.
Thư Dư buồn cười một lát, tiếp tục theo đi.
Nàng cũng không nóng nảy, dù sao cũng phải làm Viên lão đại chạm vào vách tường, biết hạt giống này không phải dễ bán như vậy, nàng mới có thể mua nhẹ nhàng chút.
Chỉ là cũng may, hắn lúc này rời đi hiệu cầm đồ thì vẫn đi cửa hàng ngũ cốc.