Lúc Thư Dư bưng một đĩa bắp rang lớn tiến vào, nhà chính vẫn rất hài hòa.
Nàng liếc mắt về phía Giang Nhạc Sam bên kia một cái, người sau sắc mặt tuy rằng có chút có mùi thối, nhưng không nháo ra chuyện xấu gì.
Đại Hổ mời mọi người, “Đây là bắp rang mà ta nói, các ngươi mau nếm thử, ăn rất ngon, còn nóng hổi.”
Nhóm học trò nhỏ từ nãy đã ngửi thấy mùi bắp rang thơm lừng, lúc này nhìn đến từng viên bắp rang vàng ruộm, một đám đều hiếm lạ chạy tiến lên đây.
Chẳng qua vẫn chịu lễ nghi khắc chế, ai cũng chưa động thủ trước.
Đại Hổ bốc một nắm, nhét vào trong tay một bạn học đứng gần nhất, “Mau ăn đi.”
Bạn học kia là một tiểu mập mạp, đã sớm nhịn không được, nhét vào trong miệng sau đó lập tức hoan hô một tiếng, “Ăn ngon, xốp giòn thơm ngọt, dư vị vô cùng.”
Khi nói chuyện, gấp không chờ nổi ăn cái thứ hai.
Mọi người thấy thế, lúc này mới tiến lên mỗi người bốc một nắm, vừa ăn vừa khen ngợi.
Giang Nhạc Sam cũng tiến lên bắt mấy viên ăn, hắn thật ra cũng không tham ăn, hắn là tôn thiếu gia của Giang gia, đồ ăn quý hiếm đừng nói Giang Viễn huyện này, cho dù là Đông An phủ thậm chí là kinh thành đều ăn qua, đối với loại đồ ăn do nhà nghèo thấp kém làm ra cũng không xem ở trong mắt.
Nhưng mà thứ này hắn xác thật là chưa thấy qua, mùi thật ra rất thơm, liền nếm thử xem.
Ăn đến trong miệng, cư nhiên đúng là rất không tồi.
Hắn ngẩng đầu, tròng mắt xoay chuyển, đồ ăn như vậy, nếu như hắn lấy được bí phương về tay, quay đầu lại giao cho cha mẹ, cũng vẫn có thể xem như một biện pháp kiếm tiền.
Giang gia bọn họ tuy kinh doanh rượu, nhưng nhà ngoại hắn lại mở cửa hàng đồ ăn, đến lúc đó……
Nghĩ đến đây, Giang Nhạc Sam ngẩng đầu nhìn về phía chậu bắp rang kia.
Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện tiểu đường đệ nhà mình không khác gì đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, vừa ăn vừa dựa gần Lộ Đại Hổ, chẳng những coi những lời hắn nói lúc trước như gió thoảng bên tai, thậm chí còn đối nghịch với chính mình.
Giang Hoài Văn không chỉ có khen ngợi bắp rang, còn khen ngợi Thư Dư cùng Đại Nha, “Đại Hổ, hai tỷ tỷ của ngươi đều khéo tay thật. Ta nếu mà có tỷ tỷ như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc cha mẹ ta nói, cho dù bọn họ lại có hài tử, ta cũng chỉ có thể làm ca ca. Ai, ta đều không được hưởng thụ lạc thú làm đệ đệ rồi.”
Giang Nhạc Sam nghe được thiếu chút nữa tức chết, hắn không phải ca ca sao? Chẳng lẽ ở chỗ hắn không được hưởng thụ lạc thú làm đệ đệ?
Hắn đem bắp rang trực tiếp ném ở trên bàn, cười lạnh một tiếng, “Các ngươi cũng thổi phồng quá mức rồi đó? Bắp rang này cũng chỉ như những đồ ăn nhà quê khác thôi, cũng có thể bị các ngươi nói y như là trên trời có dưới đất không vậy. Một cái nông gia thôn cô làm được đồ ăn mà các ngươi cũng coi như bảo bối, đều không chê tay nàng ta dơ bẩn……”
Hắn còn chưa nói xong, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Đại Hổ như nghé con vọt nhanh lại đây, trực tiếp đụng vào bụng hắn, một tay đem hắn đẩy ngã trên mặt đất.
“A……” Giang Nhạc Sam té ngã trên đất, nháy mắt thẹn quá thành giận, hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu của mình.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, chỉ vào Đại Hổ cả giận nói, “Ngươi làm gì?”
“Ngươi không thích ăn thì đừng ăn, ai cho ngươi nói bậy về tỷ tỷ của ta, ngươi ngại này ngại kia, vậy còn tới làm gì?”
“Đúng vậy, ngươi còn tới làm gì?” Những học trò khác nhanh chóng đứng ở bên người Đại Hổ, phi thường quyết đoán cùng hắn mặt trận thống nhất, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn ta, ngay cả Giang Hoài Văn cũng vậy, hắn một phen giữ chặt tay Đại Hổ, lớn tiếng nói, “Bắp rang rõ ràng ăn rất ngon, là ngươi không biết nhìn hàng, ngươi mau cút đi, nơi này không chào đón ngươi.”