Đại Bảo đều sắp khóc đến nơi rồi, một hồi lâu đột nhiên phản ứng lại, “Không đúng a, nếu chiếu theo tỷ nói vậy, muốn có công việc thì đều phải đọc sách biết chữ. Người không biết chữ thì không sống được sao? Vậy, vậy Tứ dượng thì sao? Cha đệ thì sao? Không phải đều ở huyện thành tìm được công việc đấy sao?”
Thư Dư lúc này tin tưởng Lương thị nói rồi, đầu óc Đại Bảo kỳ thật nhảy số rất nhanh, nhưng mà lười nghĩ, điểm này hoàn mỹ di truyền từ hai vợ chồng nhà này cả.
“Đại Bảo à, vậy đệ có biết Tứ dượng cùng cha đệ có được công việc này tiền đề là, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn sao? Đệ muốn đặt cược chính mạng của mình sao?”
Đại Bảo, “……”
Hắn kêu to, “Đệ không muốn.”
“Như vậy sao, hơn nữa đệ có phát hiện cha đệ gần đây kỳ thật cũng đang cố học chữ?”
Việc này, Đại Bảo thật đúng là biết, hắn hiện tại đọc sách, ít nhất cũng phải mua thư tịch vỡ lòng.
Vào ngày đầu tiên hắn đọc sách cha hắn đã lấy danh nghĩa giám sát hắn ngồi ở phía sau, xem hắn đọc sách viết chữ, còn trộm hỏi hắn những chữ đó là gì.
Lộ Tam Trúc lén lút, ngay cả Lương thị cũng không biết.
Thư Dư sẽ biết là bởi vì trong một lần Lộ Tam Trúc đến nhà, nhìn thấy Đại Hổ ở trong thư phòng làm bài tập, lặng lẽ chạy tới xem, còn hỏi mấy chữ.
Hắn cho rằng không ai biết, lại không hiểu được Đại Hổ với nhị tỷ hắn gần như là là biết gì đều nói hết.
Thư Dư cũng đoán được mục đích của Lộ Tam Trúc, chính là cảm thấy đầu óc tam thúc này có chút vấn đề, đọc sách là sự tình đáng đề xướng khen ngợi, hắn lại một hai phải làm đến lén lút.
Nàng tiếp tục nói với Đại Bảo, “Đệ biết cha đệ đọc sách là vì cái gì sao? Là vì làm quản sự. Hắn hiện tại chữ to không biết, cho nên chỉ có thể làm một tiểu công. Nhưng chờ hắn đọc sách, biết chữ, vậy cơ hội lên làm quản sự sẽ rất lớn. Đệ biết giữa hai công việc này sự khác nhau lớn nhất là cái gì không?”
Đại Bảo lắc đầu.
Thư Dư, “Khác nhau lớn nhất là lúc cha đệ làm tiểu công, nhà đệ một tháng chỉ có thể ăn hai ba lần thịt. Chờ cha đệ được làm quản sự, là có thể mỗi ngày ăn thịt.”
Đại Bảo trừng lớn đôi mắt, hung hăng nuốt nuốt nước miếng.
“Cho nên, đây là sự khác nhau giữa đọc sách cùng không đọc sách, đã hiểu chưa?”
Đại Bảo gật đầu thật mạnh, “Đã hiểu.”
“Vậy đệ vẫn không muốn đọc sách sao?”
Đại Bảo rối rắm nhăn mày lại, đọc sách tuy rằng làm cả người khó chịu, nhưng mà có thể mỗi ngày ăn thịt a, vì ăn, hắn, hắn vẫn có thể nhẫn.
“Đệ đọc!!” Hắn vẻ mặt khẳng khái hy sinh.
Thư Dư vui mừng sờ sờ đầu hắn, “Vậy đệ hiện tại quay về trường, cùng tiên sinh xin lỗi, tiếp tục đi học đi.”
“Được.”
Đại Bảo hít sâu một hơi, xoay người ra cửa.
Kết quả vừa quay đầu, liền nhìn thấy người đứng ở cạnh cửa.
Đại Bảo lập tức kêu lên, “Phu tử.”
Mọi người vội ngẩng đầu nhìn lại, thấy ở cửa một người mặc trường bào xám, toàn thân phong độ trí thức, trên mặt tươi cười thực ôn hòa.
Hắn cũng không biết đứng ở cửa đã bao lâu, có lẽ là đã nghe hết toàn bộ câu chuyện vừa rồi, lúc này đối với Thư Dư hơi hơi gật đầu.
Thư Dư cũng gật đầu lại, sau đó
Ồ, đúng rồi, là một trong số những người lần trước ở rừng hoa đào đã gặp qua, cùng Văn phu tử ở trong đình giao lưu học vấn, ngâm thơ câu đối.
Lúc này Dư phu tử cũng đi đến, hắn đầu tiên là chào hỏi với lão thái thái sau đó mới cười đối với Thư Dư nói, “Không nghĩ tới ngươi là tỷ tỷ của Đại Bảo, lúc trước ta thật ra đối với Đại Hổ ấn tượng khắc sâu đó.”
Đương nhiên, Đại Bảo cũng làm hắn ấn tượng khắc sâu.