TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 474: Lão Thái Thái Lừa Dối

Gân xanh trên thái dương Lão thái thái nhảy thình thịch, “Ngươi, ngươi thật đúng là cái nghiệp chướng. Cha mẹ ngươi nuôi ngươi đến lớn như vậy, Đại Bảo cùng Bảo Nha ở nhà bọn họ ăn bao nhiêu gạo thóc, một đám đều béo múp trắng tròn. Trước kia hai ngươi không kiếm tiền còn chưa tính, hiện tại có bạc, ngay cả khối thịt đều không bỏ được cho bọn hắn, ngươi còn biết xấu hổ hay không?”

Lương thị bị mắng rụt đầu một chút, Bảo Nha bên cạnh nghe được tên của mình, mờ mịt ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ đều là vụn điểm tâm.

Lão thái thái sợ làm cháu gái sợ hãi, áp chế hỏa khí của mình, lúc này mới ôn tồn cùng nàng nói, “Tức phụ Lão Tam, hiện tại Đại Bảo bắt đầu đọc sách, thứ mà tiên sinh tư thục dạy đầu tiên chính là hiếu đạo đúng không? Về sau hắn đọc sách có tiền đồ, ngươi cũng hy vọng hắn hiếu thuận hai vợ chồng các ngươi. Nhưng ngươi nhìn xem, chính ngươi đều không hiếu thuận cha mẹ, vậy Đại Bảo về sau học theo ngươi, có tiền có thế, cũng không để ý các ngươi, các ngươi khi đó có hối hận cũng không còn kịp rồi.”

Lương thị ngẩn ra, nàng thật đúng là không nghĩ được xa như vậy.

Lão thái thái thấy nàng có điều buông lỏng, lập tức tranh thủ còn nóng thổi lửa, “Hơn nữa sự tình Đại Bảo đọc sách, cha mẹ ngươi còn không biết đúng không? Chẳng lẽ không nên nói một tiếng cùng bọn họ, làm cho bọn họ cũng cao hứng một chút?”

Lương thị ánh mắt sáng lên, đúng vậy, nàng là hẳn là mang Đại Bảo trở về, khoe khoang một phen mới được.

Dư phu tử đối với Đại Bảo chính là rất yêu thích, nói rất nhiều lần hắn thông minh lực lĩnh ngộ cao.

Lương thị nghĩ vậy, gật gật đầu, biểu tình nghiêm túc nói, “Nương nói đúng, ta ngày mai sẽ cắt khối thịt đi nhà mẹ đẻ ta một chuyến, cho Đại Bảo nhìn xem, ta người làm nương này hiếu thuận nhiều như thế nào.”

Lão thái thái, “……” Ngươi cứ tự diễn đi.

“Đúng rồi, nương, Bảo Nha ta sẽ không mang theo đi qua. Cho nên nàng còn phải nhờ nương giúp ta chăm sóc hai ngày, hôm nay nàng liền lưu ở đây luôn đi. Nàng tuổi còn nhỏ, cũng đỡ phải lăn lộn.”

“Được rồi, ta biết.” Lão thái thái cũng không trông cậy vào nàng mang Bảo Nha đi, một Đại Bảo đã đủ làm ầm ĩ, lại thêm Bảo Nha, nàng khả năng sẽ động thủ đánh người, “Bảo Nha để lại, ngươi nhanh đi đi. Đúng rồi, thịt ít nhất phải một cân, béo một chút, quá ít không thể nào nói nổi.”

Lương thị có chút đau lòng, nhưng vẫn đồng ý.

Nàng cầm tiền công, lại không cần mang Bảo Nha, trên đường trở về, Lương thị cao hứng đều có thể nhảy lên.

Lão thái thái đi đến bên cạnh quầy, nói với Lộ Nhị Bách, “Thông gia thật đúng là xui xẻo tột cùng, sao có thể sinh được cái thứ không có lương tâm như vậy chứ. Lúc có chuyện xấu thì mỗi ngày nghĩ bọn họ, bây giờ có chuyện tốt, liền đem người quên đến sạch sẽ.”

Đại Bảo đi tư thục đều đã hơn hai mươi hôm, Lương gia thế nhưng cũng chưa có ai biết, nói ra đều phải bị người ta cười chết.

Lão thái thái sờ sờ Bảo Nha, “Cháu về sau nhưng đừng học theo nương cháu.”

Bảo Nha hướng về phía bà nhe răng cười.

Lương thị sau khi trở về, quả thực bắt đầu chuẩn bị chuyện ngày kế đi Lương gia.

Lộ Tam Trúc trở về gặp nàng hứng thú bừng bừng, còn rất là kỳ quái, nghĩ nàng sao lại đổi tính rồi. Cho đến khi Lương thị đem câu chuyện lão thái thái nói với nàng kể cho hắn nghe xong, Lộ Tam Trúc mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn tuy rằng cũng đau lòng tiền mua thịt, nhưng nương nói vẫn là có đạo lý.

Đáng tiếc hắn ngày mai không được nghỉ, chỉ có thể để Lương thị trở về thay thế hắn nói rõ ràng cùng nhạc phụ nhạc mẫu cữu ca vậy.

Lương thị đồng ý, sáng sớm ngày hôm sau, nàng liền đi chợ bán thức ăn cắt một cân thịt lợn ngon trở về.

Ngay sau đó đem Đại Bảo đang ngủ lăn lóc từ trên giường đào lên, dắt hắn đi Lương gia.

Lương thị vốn còn muốn mượn xe la nhà nhị ca, đáng tiếc nàng không biết đánh xe, chỉ có thể từ bỏ.