“Là thật vậy chăng?” Lão thái thái lại hỏi một lần.
Hướng Vệ Nam ho nhẹ một tiếng, “Ta đây, sẽ tận lực giúp nàng, Tây Nam bên kia ta cũng có người nhận thức, sẽ nhờ bằng hữu chăm sóc, tìm được cơ hội, tự nhiên để nàng mau chóng trở về.”
Hắn không dám nói đến quá tuyệt đối, bằng không nửa năm sau Thư Dư không xuất hiện, vậy người Lộ gia khẳng định lại đến tìm mình mất.
Nhưng mà hắn nói lời này, làm người Lộ gia vẫn hoảng loạn lại khó chịu lên.
Hướng Vệ Nam thở dài, “Ta nên nói đều nói, Lộ cô nương thật sự không có việc gì, các ngươi cũng không cần lo lắng. Trên người nàng cũng có bạc phòng thân, đi Tây Nam làm chuyện gì đều dễ dàng. Các ngươi cùng nàng ở chung nhiều ngày như vậy, cũng nên biết bản lĩnh của nàng, cho dù một văn tiền đều không có, nàng vẫn có thể đem làm cho cuộc sống trở nên rực rỡ.”
Người Lộ gia cảm thấy hắn nói được quá nhẹ nhàng, trên đường lưu đày cho dù có người chuẩn bị, cũng phải chịu không ít đau khổ, vạn nhất có gì sơ sẩy thì làm sao bây giờ?
Còn có Tây Nam chính là nơi hoang dã, so với Giang Viễn huyện còn nghèo khổ hơn rất nhiều rất nhiều, A Dư chính là lẻ loi một mình, lại không phải thân tự do, sao có thể sống tốt đây?
Vô luận như thế nào, bọn họ đều không thể tiếp thu A Dư lại là một thân một mình ở bên ngoài chịu khổ, không có người nhà nào bên cạnh.
Lộ Nhị Bách hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên, lần nữa ‘ phanh ’ một tiếng quỳ xuống với Hướng Vệ Nam.
Hướng Vệ Nam mí mắt hung hăng nhảy nhảy, nhìn về phía cái chân bị thương kia của hắn, vẫn cảm thấy nếu vết thương cũ của hắn tái phát, Lộ Thư Dư quay về sẽ trách đến trên đầu hắn.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Đại nhân, ta muốn đi Tây Nam. Ta đã đánh mất nữ nhi của ta mười mấy năm, hiện tại không thể lại bỏ mặc nàng một mình sống trong hoàn cảnh gian nan như vậy. Ta tưởng tượng đến nàng phải đối mặt với đau khổ, ta căn bản không có biện pháp an tâm.”
“Ta cũng vậy.” đám người Lão thái thái cũng đi theo quỳ xuống.
Hướng Vệ Nam không dám tin tưởng nhìn bọn họ, “Các ngươi muốn đi Tây Nam? Các ngươi điên rồi à.”
Nhưng người Lộ gia thực kiên định, Hướng Vệ Nam không thể nhịn được nữa, đột nhiên vung tay lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Cả nhà này quả thực có bệnh, bọn họ cũng nói, đó chính là nơi hoang dã nơi, Lộ Thư Dư đi một mình còn không tính, bọn họ cũng phải đi?
Hắn thật là đã rất lâu rồi không có bị ai làm tức đến nghẹn như vậy.
Đúng lúc này, Hồ Lợi đã trở lại, “Đại nhân, một nhà Đường tú tài bọn họ đã bị mang lại đây.”
Hướng Vệ Nam gật gật đầu, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, người Lộ gia còn quỳ gối nơi đó.
Hắn hừ lạnh một tiếng, đi gặp Đường Văn Khiên.
Đại đường an an tĩnh tĩnh, hồi lâu, lão thái thái lung lay một chút, Lộ Nhị Bách vội vàng đỡ lấy bà, “Nương, nương đi ngồi đi, ta quỳ gối nơi này là được.”
Lão thái thái lắc đầu, “Không cần, ta chịu đựng được.”
Lộ Nhị Bách trầm mặc một lát, “Nương, ngài ở lại Giang Viễn huyện đi, Tây Nam bên kia ta đi là được. Ta trước kia cũng đã vài lần xa nhà, ta có kinh nghiệm. Các ngươi đều ở lại trong nhà……”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị lão thái thái chụp một cái tát, Nguyễn thị cũng lắc đầu, “Ta muốn đi.”
Đại Nha cùng Đại Ngưu, “Ta cũng vậy.”
Giọng nói rơi xuống, mọi người động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía Đại Ngưu.
Lão thái thái nói với hắn, “Cháu đi làm gì? Cha mẹ cháu từ bỏ sao? Cháu nếu như dám đi, nương cháu đều có thể thắt cổ tự sát cháu tin hay không? Hơn nữa, cháu cuối năm sẽ phải thành thân, tức phụ cũng không cần đúng không? Cháu không cần đi, ở nhà đi, Lộ gia còn phải dựa vào cháu chống đỡ.”
Lộ Nhị Bách cũng gật đầu, “Đúng vậy Đại Ngưu, ngươi ở lại nhà, giúp nhị thúc nhìn cửa hàng, chờ chúng ta trở về.”