TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 497: Năm Lượng Bạc Đến Hạn

Thư Dư không tiếp tục chú ý các nàng, nàng cùng người Thư gia đại phòng cảm tình đều không ra làm sao, càng đừng nói đến thiếp thị cùng thứ nữ nhị phòng.

Một lát sau, quan sai đứng dậy, tiếp tục thúc giục bọn họ lên đường.

Lần này thời điểm đến trạm dịch, so với hôm qua đã muộn hơn rất nhiều, trời tối đen mù mịt mới rốt cuộc vào cửa.

Vì thế quan sai áp giải thập phần bất mãn, vốn dĩ một người một ngày có tám lạng lương khô có thể lấp đầy bụng, lúc này trực tiếp cắt xén mất hai lạng, cái này làm cho người Thư gia vốn dĩ đã ăn không đủ no lại mệt lại đau có chút gượng không được.

Cũng không biết ai đột nhiên ‘ oa ’ một tiếng khóc ra đầu tiên, trong lúc nhất thời giống như châm lửa vào thùng dầu, những người khác cũng thút thít khóc theo.

Quan sai đối với loại tình huống này thấy nhiều không trách, vốn dĩ đã tâm tình bực bội, hiện tại càng là táo bạo cầm roi quất qua, “Không muốn ngủ đúng không? Lại khóc tang, về sau đều đừng ngủ.”

Mọi người lập tức đè thấp thanh âm, chỉ có thể hít hít cái mũi, yên lặng chịu đựng đói khát vác bụng trở về phòng.

Thư Dư ăn cũng vẫn còn được, nhưng mà nàng chờ sau khi mọi người ngủ say, lại lần nữa lặng yên không một tiếng động ra cửa.

Quả nhiên Mạnh Duẫn Tranh đã đang chờ nàng, lúc này mang tới chính là chân thỏ thêm một quả trứng gà.

Mạnh Duẫn Tranh giải thích, “Chúng ta ở trên đường bẫy được con thỏ hoang, còn rất béo, nhanh ăn đi.”

Thư Dư ăn xong, nói với hắn ngày mai không cần mang nữa, nàng cũng không thể mỗi tối đều ra cửa được.

Một lần hai lần còn đỡ, người Thư gia mệt nằm liệt ngủ say như chết.

Nhưng số lần nhiều, tóm lại sẽ khiến cho người khác hoài nghi.

Hơn nữa, nàng là thật sự…… Sợ ăn béo.

Mạnh Duẫn Tranh nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói, “Được, ta đây về sau hai ngày lại đưa, cách một ngày.”

Thư Dư, “……” Cái này có gì khác nhau sao?

Thư Dư ăn xong xua hết mùi, lại uống hai ngụm nước, lúc này mới về phòng.

Đêm nay ở bên ngoài không có động tĩnh gì, Hầu thị cũng không ra cửa.

Ngày hôm sau tiếp tục lên đường, ngày thứ ba, ngày thứ tư……

Dần dần, người Thư gia cũng thích ứng tốc độ như vậy, mỗi ngày chết lặng nâng chân đi về phía trước, phảng phất như không có điểm cuối, thậm chí không rảnh lo chú ý Thư Dư.

Mãi cho đến ngày thứ năm, quan sai vào lúc phát lương khô buổi trưa, lại không cho Thư Dư thức ăn đặc biệt, ngược lại là giống với người Thư gia đều là bánh bột ngô khô cứng thô ráp.

Người Thư gia ngay từ đầu còn không phát hiện, bọn họ đều ngồi ở trong một góc gặm bánh bột ngô cứng như đá.

Sau đó liền nghe được quan sai dẫn đầu nói, “Năm lượng bạc kia của ngươi đã dùng xong rồi, nên chiếu cố cũng chiếu cố hết rồi, về sau, ngươi sẽ giống với các nàng, chỉ có thể ăn cái này.”

Người Thư gia nghe xong bỗng chốc ngẩng đầu, đặc biệt là vài vị cô nương Thư gia kia, càng là cả người chấn động, nháy mắt tinh thần tỉnh táo.

Tới, tới, rốt cuộc tới, năm lượng bạc là hữu hạn, thời gian quan sai chiếu cố nàng tự nhiên cũng hữu hạn.

Mấy ngày nay các nàng trơ mắt nhìn Thư Dư ăn được uống tốt, ngoại trừ phải đi bộ ra, gần như không chịu trắc trở gì. Rõ ràng cùng là lưu đày, sắc mặt nàng thoạt nhìn thế nhưng so với trước kia còn tốt hơn, quả thực là đang chọc vào tâm các nàng mà.

Hiện tại rốt cuộc hay rồi, năm lượng bạc bị xài hết, chiếu cố đặc biệt cũng dừng ở đây.

Sau này còn thời gian hơn một tháng, các nàng chờ Thư Dư chịu tra tấn.

Đại cô nương thậm chí cảm thấy bột ngô vốn khô cứng đều trở nên ăn ngon lành hẳn, nàng hung hăng cắn một ngụm, “Ngày lành của nàng ta, cũng coi như đến tận cùng rồi.”

Một bên đám người Nhị cô nương Tứ cô nương thất cô nương đồng thời gật đầu.

Thư Dư không nhìn các nàng, nàng nhìn thoáng qua bánh bột ngô trong tay, thử cắn một ngụm.