Triệu Tích đánh xe rất cẩn thận, rốt cuộc hắn biết rõ tiến trình của đội ngũ lưu đày, theo ở phía sau phải cùng bọn họ bảo trì khoảng cách nhất định.
Nhưng hai chiếc xe la kia lại ở trên đường lầy lội đi rất nhanh, bộ dáng thập phần vội vàng.
Triệu Tích lôi kéo xe tránh sang bên cạnh, làm cho bọn họ đi trước.
Chờ đến khi xe la đi qua, mới lẩm bẩm hai câu, “Cho dù có việc gấp, cũng không cần đi nhanh như vậy chứ? Cũng không nhìn xem đường thành cái dạng gì.”
Ngồi ở trong xe Mạnh Duẫn Tranh nghe vậy nhìn thoáng ra bên ngoài, mắt thấy xe la càng đi càng xa, hắn đột nhiên nói, “Mau, đuổi theo đi.”
Triệu Tích sửng sốt, “Đuổi theo hai chiếc xe la phía trước kia á?”
“Đúng vậy, chiếc xe bên phải kia hình như là xe la Lộ gia.”
Chiếc xe đầu tiên của Lộ gia, thời điểm Thư Dư mua rất tiện nghi, thùng xe cũng là càng chú trọng tính thực dụng, cho nên tương đối đơn giản, nhìn lâu thì có vẻ rất là ảm đạm. Thư Dư liền nghĩ dứt khoát vẽ chút hoa văn đi.
Cũng không cần quá phức tạp, ở phía sau thùng xe vẽ một cái phòng ở thập phần đơn giản, còn nói đây là nhà xe trong truyền thuyết.
Hiện giờ xe kia bởi vì ở trên đường chạy rất nhiều ngày rồi, lại chính là trời mưa, nước mưa vẩy ra, đem hoa văn ở phía sau thùng xe che đậy hơn một nửa.
Triệu Tích ngồi ở càng xe lái xe lại mang theo mũ có rèm, cứ việc lụa mỏng phía trước bị vén lên, nhưng vẫn là cản trở tầm nhìn. Hơn nữa lực chú ý của hắn đều ở chuyện né tránh xe la, căn bản là không cẩn thận quan sát bộ dáng.
Hiện giờ nghe được Mạnh Duẫn Tranh nói, lập tức tập trung nhìn vào, ngay sau đó ‘ dựa ’ một tiếng, đột nhiên run lên dây cương, nhanh chóng vọt đi lên.
Mà lúc này trên xe la Lộ gia phía trước, mọi người Lộ gia đều đang ở trong thùng xe bên trái, hành lý đều đặt ở thùng xe bên phải, cả nhà ở hết một chỗ thấp giọng nói chuyện.
“Chúng ta lập tức sẽ đuổi kịp A Dư, ta lặp lại lần nữa. Trước khi đi Hướng đại nhân nói, A Dư ở trong mắt người khác, là không cùng chúng ta tương nhận, cũng không đi qua Giang Viễn huyện. Cho nên trong chốc lát nhìn thấy người, chúng ta phải làm bộ không quen biết nàng. Mặc kệ nhìn thấy nàng thành bộ dáng gì, sinh bệnh cũng thế, bị thương cũng thế, hoặc là, hoặc là đang…… bị đánh cũng thế, chúng ta đều phải coi như không quen biết. Đợi khi tìm được cơ hội thích hợp, lại, lại cùng nàng lén lút gặp mặt. Biết không?”
Lộ Nhị Bách luôn mãi nhắc lại, bởi vì sợ người nhà quá kích động, ngược lại hỏng mất đại sự, hại A Dư.
Lão thái thái cũng biểu tình nghiêm khắc, “Đều nhớ kỹ chưa? Đặc biệt là hai đứa nhỏ các cháu, còn có Nguyễn thị, đều không được phép khóc, nếu mà dám lộ ra biểu tình không thích hợp, liền ném xuống mặc kệ các ngươi.”
Bà vừa hung vừa tàn nhẫn uy hiếp một hồi.
Người Lộ gia đều động tác nhất trí gật đầu, chuyện này là Hướng đại nhân trước khi rời đi đã nhắc đi nhắc lại với bọn họ, bọn họ vẫn luôn ghi tạc đáy lòng.
Chính là có chút khổ sở, Tam Nha nhỏ giọng nói, “Nhưng nếu như nhị tỷ nhìn thấy chúng ta, chúng ta lại nhìn tỷ ấy chịu khổ không nhận tỷ ấy, tỷ ấy có thể thực thương tâm hay không?”
Lão thái thái duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ của nàng, “Sẽ không, Hướng đại nhân không phải nói, hắn trước tiên đã sai người truyền tin cho A Dư rồi sao. Người nọ so với chúng ta còn xuất phát sớm hơn, khẳng định đã đem tin lặng lẽ giao đến trong tay A Dư, trong lòng A Dư đã có chuẩn bị.”
“Muội muội, nếu mà muội sợ hãi thì nằm xuống đi, không cần ra bên ngoài xem, chúng ta nhìn xem nhị tỷ là được.” Đại Hổ căng chặt khuôn mặt nhỏ an ủi nàng.
Tam Nha một chút cũng chưa được an ủi nói, “Ta không sợ, ta muốn xem.”
Đang nói chuyện, tiêu sư lái xe phía trước đột nhiên nói, “Phía sau có chiếc xe đang đi theo chúng ta.”