Thư Dư, “……” Đm, nàng quên mất, trong đội ngũ lưu đày, ban đêm sẽ đi ra ngoài không chỉ có một mình nàng.
Hầu thị đây là lại đi ra ngoài gặp quan sai kia nhỉ? Nói đến ban ngày quan sai kia cũng xác thật giúp qua nàng vài lần.
Thư Dư nằm ngửa trên giường lớn, nhìn xà nhà đỉnh đầu, nhất thời thế nhưng không biết có nên dậy hay không.
Do dự một lát, nàng vẫn là đứng dậy.
Lục cô nương ban ngày ăn dược, hiện tại ngủ say vô cùng.
Thư Dư lặng yên không một tiếng động ra cửa phòng, nhìn trái nhìn phải, không gặp Hầu thị.
Nhưng mà nàng đi lên phía trước được vài bước, bên tai liền truyền đến thanh âm nói chuyên tán tỉnh thấp thấp. Thư Dư nhanh chóng vòng qua chỗ đó, nhìn dáng vẻ, Hầu thị trong khoảng thời gian ngắn là không thể quay về.
Nàng thở ra một hơi, lập tức đi gặp Mạnh Duẫn Tranh.
Hai người vừa vào chỗ hẻo lánh không có ai, Thư Dư liền nói, “Ta không có nhiều thời gian đâu nhé, Hầu di nương hôm nay ở cùng một phòng ta, nàng cũng ra cửa, ta phải về phòng trước khi nàng ấy trở về.”
Mạnh Duẫn Tranh hiểu rõ, đem thức ăn đưa cho nàng, nói, “Ta nghe nói nàng hôm nay cho Thư gia lục cô nương lên xe?”
Thư Dư vừa ăn vừa gật đầu, ngữ khí hơi hơi thở dài, “Hầu di nương lúc ta còn nhỏ đã đưa cho ta vài lần cơm ăn, xác thật giúp ta giải quyết khốn cảnh lúc ấy. Tích thủy chi ân đương nhiên phải dũng tuyền tương báo, ta đây tuy rằng không làm được sự tình vĩ đại như vậy. Nhưng chuyện nhỏ không tốn sức gì thì vẫn có thể, ta cũng không thể trơ mắt nhìn hai mẹ con bọn họ cùng đường, còn thờ ơ lạnh nhạt nữa.”
Nếu nàng thật là hạng người vong ân phụ nghĩa, thì điểm mấu chốt cơ bản nhất vẫn là phải có.
Mạnh Duẫn Tranh chưa nói cái gì, thấy nàng ăn vội vàng, nhanh tay đưa túi nước cho nàng, “Ăn chậm một chút, cũng không vội nhất thời.”
“Ta không phải vội, ta là xác thật có hơi đói bụng.” Nàng cơm chiều là ăn hơi ít một chút, phân một nửa cho lục cô nương.
Rốt cuộc bệnh nặng mới khỏi, bánh bột ngô làm thô ráp cứng ngắc như vậy đối với yết hầu khô khốc thì nuốt xuống thật sự quá khó khăn.
Thức ăn của Thư Dư hơi mềm hơn một chút, đối với người bị bệnh thì tóm lại dễ tiêu hóa hơn.
Dù sao nàng buổi tối còn có thứ khác ăn, vốn dĩ mỗi ngày đều ăn màn thầu cũng có chút không muốn nă, liền dứt khoát chia cho lục cô nương một nửa.
Hôm nay Mạnh Duẫn Tranh đưa tới là đùi vịt nấu trứng gà, còn có một cái cơm nắm gói đồ ăn.
Thư Dư ăn rất thỏa mãn, vừa thấy liền biết cơm nắm này là nương nàng làm, chưng vừa mềm vừa thơm.
Lưu đày đã hơn mười ngày, Thư Dư thực rõ ràng cảm giác được mình hình như hơi béo. Nàng ăn xong cơm nắm trong tay, liền nói với Mạnh Duẫn Tranh, “Ngày mai chỉ mang một cái cơm nắm thôi, thêm mấy miếng thịt cũng được, những cái khác thì thôi, ngày nào cũng ăn nhiều thế này, phải béo thành quả cầu mất.”
Nói là nói như vậy, cái tay đi lấy đùi vịt lại không thấy chần chờ chút nào.
Mạnh Duẫn Tranh đánh giá nàng, “Nàng không mập.”
Thư Dư liếc xéo hắn một cái, huynh sao mà nhìn ra được, nàng đây chính là tràn đầy thịt mỡ đấy có được không?
Sau khi ăn xong, Thư Dư lại nghỉ ngơi một lát, cảm giác trên người không có mùi vị gì, liền cùng Mạnh Duẫn Tranh cáo biệt, thật cẩn thận đi ra ngoài.
Nàng lúc này không đi về hướng Hầu thị bên kia, thời gian ngắn như vậy, chắc là bọn họ cũng chưa xong việc, nàng đi qua hơi xấu hổ.
Thư Dư hướng bên trái vòng qua đi, ai biết thời điểm đang định trở về phòng, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô, “Cứu mạng……”
Hai chữ rơi xuống, thanh âm này liền đột nhiên im bặt, dường như bị người bóp chặt.
Thư Dư sắc mặt khẽ biến, đột nhiên dừng lại bước chân, thanh âm này…… Là Hầu thị.
Hầu thị không phải ở bên kia sao? Như thế nào xuất hiện ở chỗ này? Quan sai kia đâu?