TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 546: Vào Thôn Tá Túc

Đoạn đất lở này không ngắn, cũng mất công Mạnh Duẫn Tranh thân thủ tốt lại có sức lực, bằng không tư thế ôm công chúa này, người bình thường hai ba bước đã đi không nổi rồi, hắn lại có thể như giẫm trên đất bằng, không bao lâu đã lên được.

Tới trên rừng, Thư Dư lúc này mới quay đầu đến nhìn về bốn phía, cả đoạn này đều bị xe la đâm cho thưa thớt, rất là hỗn độn.

Con la cùng xe la cũng không biết đã đi đâu rồi, xem dấu vết, hẳn là nó đã chạy vào sâu bên trong.

Hiện giờ Thư Dư cũng không có tâm tư đi quản nó, chỉ có thể làm nó tự cầu nhiều phúc, tùy ý nuôi thả, chỉ mong nó có thể bình yên sống sót.

Thư Dư muốn xuống dưới nhưng Mạnh Duẫn Tranh không cho.

Hai người dọc theo một đường dấu vết đi ra bên ngoài rừng, đi rồi Thư Dư mới phát hiện cánh rừng này khá sâu. Cũng không biết trên người Mạnh Duẫn Tranh có phải có phấn đuổi trùng hay không, dọc theo đường đi không có xà trùng chuột kiến tới trêu chọc bọn họ.

Chờ đến khi hai người ra được khỏi rưng, đã là chuyện của nửa canh giờ sau.

Thư Dư vội bảo hắn thả mình xuống dưới, Mạnh Duẫn Tranh nhíu nhíu mày, rốt cuộc buông người ra, để nàng đỡ một bên thân cây, ngay sau đó ngón tay để lên bên môi, huýt một tiếng.

Không bao lâu, con ngựa của Mạnh Duẫn Tranh liền lộc cộc chạy tới.

“Tới, lên ngựa.” Mạnh Duẫn Tranh lần nữa khom lưng, ôm Thư Dư lên.

Sau khi Thư Dư đi lên hắn mới xoay người đi lên ngồi ở phía sau nàng.

“Chúng ta đi đâu đây? Chạy về đội ngũ sao?” Thư Dư hỏi.

“Tạm thời không về.” Mạnh Duẫn Tranh lôi kéo dây cương, để nàng ngồi vững chắc mới mở miệng, “Lúc này chúng ta cách đội ngũ đã có chút xa, cũng không biết bọn họ đi tới nơi nào, không còn sức đi tìm bọn họ. Trên người của nàng lại có vết thương cần xử lý, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước rồi lại nói.”

Khi nói chuyện, Mạnh Duẫn Tranh đã đánh giá xung quanh, chỉ vào phía trước, “Bên kia có cái thôn, chúng ta vào trong thôn ở nhờ một đêm, ngày mai tính tiếp.”

Ở nhờ một đêm Thư Dư không có gì ý kiến, chỉ là……

Nàng cúi đầu nhìn tù phục trên người mình, “Ta mặc quần áo này, lát nữa vào thôn lại không hù chết thôn dân người ta à?”

Còn tưởng rằng nàng là đào phạm từ đâu chạy ra đấy, đừng đến lúc đó không chịu cho bọn họ dừng chân thì thôi, có mà trực tiếp đánh chết nàng ấy.

Mạnh Duẫn Tranh nghĩ nghĩ, dứt khoát đem áo ngoài trên người cởi xuống, đem cả người nàng đều bọc lại.

Hắn cao lớn, áo ngoài lại to rộng, mặc ở trên người Thư Dư, chẳng những đem nàng bao kín mít, thậm chí chiều dài còn có thể phết đất, nhưng xác thật là nhìn không thấy tù phục bên trong.

Thư Dư cúi đầu ngắm một cái, “Thôi được rồi, chờ tới trong nhà thôn dân, lại hỏi bọn họ mua một bộ quần áo đi.”

Dừng một chút, nàng có điểm không xác định hỏi, “Trên người của huynh có mang bạc không?”

Mạnh Duẫn Tranh cười khẽ, “Mang theo.” Tuy phần lớn đều đặt ở trong xe, nhưng bạc hỏi người ta tá túc và mua quần áo vẫn đủ.

Thư Dư lúc này mới yên tâm, Mạnh Duẫn Tranh thấy trên người nàng không có gì không ổn, lúc này mới run lên dây cương, con ngựa chậm rãi đi đến cửa thôn.

Thôn trước mắt này không phải rất lớn, phòng ốc cũng không nhiều lắm, thưa thớt tọa lạc ở bốn phía khắp thôn.

Nhưng lúc con ngựa vào thôn vẫn khiến cho không ít người ra cửa tò mò nhìn bọn họ.

Thư Dư không dám động, sợ không cẩn thận sẽ bại lộ quần áo trên người.

Mạnh Duẫn Tranh nửa ôm nàng, nhưng thật ra tương đối thả lỏng hỏi thôn dân ở cửa thôn, “Xin hỏi nhà thôn trưởng đi hướng nào?”

Có người chỉ phương hướng cho bọn hắn, Mạnh Duẫn Tranh gật đầu nói lời cảm tạ, liền hướng tới nhà thôn trưởng đi đến.

Thôn trưởng đã nghe được động tĩnh, lúc này đang đứng ở cửa.