Cả nhà không khí hoà thuận vui vẻ, chờ ăn xong cơm, Thư Dư bồi lão thái thái trò chuyện một lát rồi cùng Triệu Tích đi sang một bên nói chuyện.
Hai người đứng ở dưới mái hiên, Thư Dư vừa nhìn Tam Nha cùng Đại Hổ đang ở trong viện nói chuyện chơi đùa, vừa hỏi, “Thế nào? Buổi chiều đi Thư gia, bắt mạch cho Nhị cô nương rồi sao?”
“Ừ, đã xem qua.” Triệu Tích lười biếng dựa vào cây cột bên cạnh, cười một tiếng, “Xem ra ngươi hoài nghi là đúng, cái gì khó thở công tâm, cũng chỉ có lang băm mới có thể chẩn bệnh ra kết quả như vậy.”
Thư Dư đối với chuyện này không ngoài ý muốn, “Cho nên kết quả là……”
“Trúng độc.”
Thư Dư nhíu mày, “Trúng độc?”
Nàng dừng một chút, lại hỏi, “Trúng độc gì? Trúng như thế nào? Là bị độc trùng cắn hay là……”
Triệu Tích chỉ cười không nói, Thư Dư liền hiểu, đây là do người làm.
Hơn nữa kể cả người được chọn tựa hồ đều rất rõ ràng.
Triệu Tích nói, “Sau khi chẩn bệnh cho vị Nhị cô nương kia xong, ta liền đặc biệt đi lên trên núi nhìn qua. Quả nhiên, ở chân núi phát hiện cỏ độc. Cỏ này độc tính kỳ thật cũng không lớn, ta đã từng gặp qua nữ nhân hậu trạch gia đình giàu có nào đó, dùng loại cỏ độc này coi như độc dược mạn tính, mỗi ngày một chút hạ trong nước thuốc, độc chết chính trượng phu của mình. Bệnh trạng thì cùng Nhị cô nương giống nhau, sau khi ăn đủ liều, cảm xúc hơi chút kích động sẽ hộc máu té xỉu, xác thật nhìn như là khó thở công tâm.”
Nếu cứ như thế này mỗi ngày tiếp theo tích lại, cuối cùng đem người độc chết, như vậy đại phu bình thường thật đúng là nhìn không ra nguyên nhân, chỉ cho rằng người này xác thật áp lực quá lớn, hậm hực thành tật, trị không hết.
Nhưng Nhị cô nương không giống vậy, nàng rõ ràng là ăn thuốc liều mạnh, loại này rất dễ nhìn ra là trúng độc.
Phàm là người Thư gia đi xa một chút tìm đại phu đáng tin cậy tới, đều có thể nhìn ra nguyên nhân bệnh của nàng.
Đáng tiếc a, bọn họ tìm chính là tên lang băm.
Thư Dư nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ. Người Thư gia còn không phải thuộc về nữ nhân hậu trạch gia đình giàu có sao? Đại khái là biết loại thủ đoạn hại người khó đoán này.
“Vậy Nhị cô nương, còn có thể cứu chữa không?”
Triệu Tích kinh ngạc nhìn về phía nàng, “Cô muốn cứu nàng ta?”
Thư Dư mắt trợn trắng, “Ta cứu nàng ta làm cái gì? Tốn công vô ích, để nàng ta sống lại hại ta sao? Ta chỉ là đơn thuần tò mò muốn hỏi một chút thôi.”
Triệu Tích, “Người khác khả năng không cứu được, ta ấy mà, vẫn là có biện pháp cứu nàng ta.”
Hắn nếu là cái loại này cỏ độc chút xíu này đều giải quyết không được, vậy còn ở lại nơi này làm cái gì? Làm linh vật sao?
Thư Dư nghe xong liền an tâm rồi, trong nhà có đại phu y thuật cao minh, quả thực làm người ta an tâm không ít.
Nàng hiểu biết nguyên nhân bệnh của Nhị cô nương, cũng đoán được hung thủ là ai, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút, thuận tiện, nhắc nhở Hầu thị các nàng đề phòng.
Thư Dư từ hành lang đi ra, nói với lão thái thái đang quy hoạch đất trồng rau nuôi gà, “Bà nội, cháu đi ra ngoài tìm Hầu thị các nàng nói chuyện này, một lát sẽ về.”
“Ừ, Cháu đi đi.” Lão thái thái xua xua tay, chỉ là lại nhanh chóng như nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng nói, “Đợi chút.”
Bà nói xong thì đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, bước nhanh đi vào phòng bếp, cầm hai cái bánh to cùng một chén nhỏ thịt ra.
“Cái này cháu đưa qua cho các nàng đi, dính chút đồ mặn, mỗi ngày ăn khoai lang trộn trấu kia, nào có sức lực làm việc.”
Thư Dư tiếp nhận, dùng bao giấy dầu nhét vào trong tay áo, “Cháu biết rồi, bà nội.”
Nói xong liền ra cửa, đi thẳng đến Thư gia.
Thư gia lúc này còn đang nấu cơm, nàng vừa về nhà đã có cơm nóng để ăn, nhưng Hầu di nương các nàng về nhà lại còn phải làm việc.