Thư Dư lắc đầu, “Tạm thời thì không, chúng ta xung đột lẫn nhau cũng không mãnh liệt. Bà ta còn có trượng phu nhi nữ, hiển nhiên cũng không muốn chết, nếu như xuống tay với chúng ta, hậu hoạn vô cùng.”
Không nói Thư Dư đã có thân nhân, chỉ nói Hầu thị cùng lục cô nương, các nàng vận khí tốt, ở trên đường đụng phải Thích đại nhân cũng lưu đày đến Tây Nam.
Hầu thị nếu như xảy ra chuyện, Thư Dư sẽ không mặc kệ, nếu mà thọc đến trước mặt vị Thích đại nhân kia, nhị phu nhân căn bản giữ không nổi chính mình.
Bà ta sẽ quyết đoán xuống tay với Nhị cô nương như vậy, cũng là vì hiện giờ Nhị cô nương không có bất luận chỗ dựa nào, thậm chí ngay cả người quan tâm nàng ta đều không có, nàng có chết hay không, căn bản không ai để ý.
Chỉ là……
Thư Dư dặn dò Hầu thị, “Các ngươi vẫn phải để ý một chút, nhị phu nhân người này cẩn thận sẽ không dễ dàng động thủ, nhưng khó bảo toàn những người khác sẽ không. Thức ăn của các ngươi đều phải cất cho tốt, đừng để qua tay người khác, nếu như cảm thấy nơi nào không thoải mái, liền tới tìm ta. Dù sao, cuộc sống như này cũng sẽ không lâu đâu.”
Hầu thị gật đầu, hơi hơi nắm chặt tay lục cô nương.
Không nghĩ tới đã rời đi Thư gia quyền quý, còn phải đối mặt với chuyện như vậy.
Thư Dư sau khi nói xong liền rời đi, thời điểm ra cửa, còn đặc biệt nhìn thoáng qua người Thư gia bên kia.
Nhị phu nhân vẫn lui tới như thường ngày, cũng không có hành động đặc biệt gì.
Thư Dư như suy tư gì rời đi, về đến nhà, lão thái thái liền đem một cái tay nải đưa cho nàng.
“Đây là cái lúc trước cháu nhờ Mạnh công tử cầm giúp, sau khi tới Hắc Thường huyện thì hắn đưa cho chúng ta.”
Thư Dư đem tay nải mở ra, bên trong là quần áo của mình cùng ngân phiếu, còn có dụng cụ dùng để hoá trang, cùng với…… Hạt hướng dương.
Nhìn này bao đồ vật này, Thư Dư tâm tư không khỏi giật giật.
Nàng lấy bọc hạt hướng dương ra, nói với lão thái thái, “Bà nội, viện này chừa lại cho cháu một miếng đất nhé, cháu thử trồng thứ này xem.”
“Được chứ.” Lão thái thái lại đây, nhìn hạt hướng dương trong tay nàng, “Đây là cái gì? Đồ ăn sao?”
“Không phải, là hoa.” Thư Dư thần thần bí bí nói với bà, “Hoa này ý, kết ra hoa sẽ lớn như vậy, chẳng những có thể ngắm, hạt còn có thể rang lên ăn. Còn có thể ép dầu.”
Lão thái thái đôi mắt đột nhiên sáng lên, “Ép dầu? Vậy đây chính là thứ tốt đó. Như vậy đi, trong viện ta cũng không trồng thứ khác nữa, chỉ trồng cái này thôi.”
Thư Dư buồn cười nói, “Bà nội, trồng hoa hướng dương tuy rằng đơn giản, nhưng cháu chưa trồng bao giò, cũng không biết có thể thành công hay không. Cho nên cứ trồng vài cây thử xem xem, nếu mà tốt thì có thể trồng số lượng lớn, viện này khẳng định không đủ.”
“Như vậy à.” Lão thái thái nghe vậy chỉ có thể đánh mất ý niệm trồng hoa hướng dương đầy viện, thần thái còn hơi có chút tiếc nuối.
Nhưng mà nói đến cái này, Thư Dư liền nhớ tới Đại Ngưu.
“Trước khi cháu đi đã cho Đại Ngưu ca một phần hạt giống, để hắn trồng thử, cũng không biết có thành công hay không.” Thư Dư nói, bỗng nhiên dường như nghĩ đến cái gì đó, hỏi lão thái thái, “Bà nội, chúng ta tới Tây Nam cũng được một thời gian rồi, bà có viết thư về trong nhà báo bình an chưa?”
Lão thái thái, “……” Còn phải báo bình an?
Đối mặt với Thư Dư chân thành đặt câu hỏi, lão thái thái khó có khi nghẹn họng, nhỏ giọng nói, “Trong nhà bên kia đều không biết chữ……” Ngẫm lại không đúng, Đại Bảo đã bắt đầu đọc sách.
Bà bắt đầu vén tay áo, “Đi, hiện tại liền viết phong thư trở về, nói cho bọn họ chúng ta đều bình bình an an, đã ở lại, miễn cho bọn họ lo lắng.”
Lão thái thái bắt đầu kêu Đại Hổ, “Đại Hổ, Đại Hổ đem giấy và bút mực của cháu ra đây, chúng ta viết thư.”