Nhắc tới Thư Dư, bước chân Hầu thị lập tức dừng lại, nghĩ đến nàng hiện tại ở núi sâu, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc lo lắng, chần chờ mở miệng, “A Dư nàng……”
Nàng bộ dáng do do dự dự, làm Thích Thiền có chút dự cảm bất an, hơi hơi nhăn mi lại, “Như thế nào, nàng đã xảy ra chuyện sao?”
Trên đường lưu đày xác thật có rất nhiều ngoài ý muốn, Thích Thiền tuy đã dặn người trước tiên chào hỏi với quan sai áp giải bên kia, lại cũng không thể bảo đảm người sẽ bình bình an an.
Nghĩ đến tiểu cô nương kia khả năng đã xảy ra chuyện, Thích Thiền không khỏi tiếc hận.
Hầu thị lại là sửng sốt, vội nói, “Không có không có, A Dư khá tốt, chỉ là nàng không có làm việc ở đất hoang, nàng vào trong núi đi săn rồi.”
Thích Thiền:???
Đi săn?
Hắn cùng Thành đại nhân nhìn nhau một cái, nếu là hắn nhớ không lầm thì loại việc vào núi đi săn này, đều là nam nhân làm, sao mà nàng một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, cũng muốn đi theo vào?
Thành đại nhân nheo mắt lại, “Xem ra là bị bắt nạt rồi.”
Hầu thị chớp chớp mắt, lập tức phản ứng lại đây là hai người hiểu sai, vội vàng giải thích, “Không phải, vào núi đi săn, đây là chính A Dư yêu cầu, nàng cảm thấy đi săn thì thời gian có thể tự do một chút.”
“Phải không? Xác thật tự do, nhưng cũng nguy hiểm.”
Hầu thị không giải thích còn đỡ, vừa giải thích, ngược lại làm lòng nghi ngờ của Thành đại nhân cùng Thích Thiền dừng ở trên người nàng.
Chính mình yêu cầu? Lời này nói ra ai tin.
Ở nơi lưu đày này, những chuyện âm u quá nhiều.
Bọn họ rốt cuộc không hiểu biết Hầu thị, đối với lời nàng nói cũng là bán tín bán nghi.
Nếu mà không biết thì cũng thôi, nhưng đã biết nha đầu đã từng giúp mình có khả năng bị người nhằm vào khi dễ, ở vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng nguy hiểm, Thích Thiền tự nhiên sẽ không mặc kệ.
Hắn nói với Thành đại nhân, “Dù sao cũng là muốn đi Chính Đạo thôn một chuyến, không bằng hiện tại liền đi xem?”
Thành đại nhân không có ý kiến, “Đi thôi.”
Hầu thị có chút mộng bức, sao lại càng giải thích càng loạn? A Dư ngay từ đầu xác thật là bị Lan gia kia theo dõi, nhưng sau Lan gia lại xảy ra chuyện, cuộc sống của nàng ấy quả thực không tồi.
Nàng trong lòng trở nên bất an, nắm chặt tay lục cô nương.
Mắt thấy Thích Thiền cùng Thành đại nhân ra khỏi quán trà, hộ vệ bên người mới nói với nàng, “Đi thôi.”
Mẹ con Hầu thị chạy nhanh đuổi kịp, đoàn người liền đi thẳng đến Chính Đạo thôn.
Chính Đạo thôn bên kia đã nhận được tin tức, quan sai quản sự thôn trang đều đứng ở cửa nghênh đón tuần phủ đại nhân.
Thành đại nhân sau khi xuống xe ngựa, ngước mắt đánh giá thôn trang trước mặt, gật gật đầu đi vào.
Ngồi ở chủ vị trên đại đường, Thành đại nhân liền bắt đầu dò hỏi tình hình trong thôn, mắt thấy đã tương đối liền đem đề tài dời đến chuyện vây săn.
Quan sai cầm đầu tin tức linh thông, thời điểm Thành đại nhân cùng Hầu thị ở quán trà nói chuyện, cũng đã có người hội báo cùng hắn, nói Hầu thị cùng vị Thích tiên sinh phía sau đại nhân có quen biết.
Quan sai bởi vì đối với Thư Dư quen thuộc, cho nên cũng nhớ rõ Hầu thị.
Bởi vậy Thành đại nhân vừa hỏi đến sự tình vây săn, quan sai liền ý thức được hắn là muốn hiểu biết tình hình của Lộ cô nương.
Quan sai kia lập tức lấy ra danh sách, “Bẩm đại nhân, đây là danh sách người lên núi đi săn. Chúng ta vào núi tổng cộng có chín đội ngũ, trong đó đội ba là lợi hại nhất, mỗi ngày đánh con mồi về vừa nhiều vừa lớn. Nhưng mà trong số chín đội ngũ ngày, đặc biệt nhất, vẫn là đội chín.”
Thành đại nhân lật xem quyển sách trong tay, nghe hắn nói đến đội ba, theo bản năng liếc mắt nhìn mấy cái tên Mã Lộc kia một cái.