Mấy người Mã Lộc thần sắc khẽ thay đổi, đột nhiên nắm chặt nắm tay, ẩn ẩn kích động.
Quả nhiên ngay sau đó liền nghe được Thành đại nhân nói, “Vừa lúc hôm nay bản quan ở đây, các ngươi có yêu cầu gì, có thể đề lên. Chỉ cần ở trong phạm vi hợp lý, bản quan có thể cho các ngươi một lời hứa hẹn.”
Lời này nói đến xảo diệu, trong phạm vi hợp lý …… Còn không phải do ngươi định đoạt chắc?
Nhưng đối với đám người Mã Lộc mà nói, cái hứa hẹn này của Thành đại nhân, lại thập phần đáng quý.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, một chốc, thật đúng là nói không nên lời xem muốn khen thưởng cái gì.
Rốt cuộc bọn họ trước nay không nghĩ tới, lại ở chỗ này gặp được tuần phủ đại nhân, đối phương còn cho bọn họ một cái hứa hẹn.
Thành đại nhân thấy thế, “Không bằng các ngươi thương lượng một chút, bản quan cho các ngươi thời gian nửa khắc.”
“Không, không cần, đại nhân, chúng tiểu nhân đã nghĩ kỹ rồi.” Một ánh mắt nhìn nhau, bọn họ cũng đã trong lòng hiểu rõ.
Thành đại nhân nhướng mày, “Ồ? Vậy các ngươi nói xem.”
“Đại nhân, chúng tiểu nhân muốn một chiếc xe la. Cùng với, sau mỗi nửa tháng có thể có một ngày nghỉ ngơi, rời đi Chính Đạo thôn, đi ra bên ngoài dạo.”
Thành đại nhân ‘ nga ’ một tiếng, nghĩ nghĩ nói, “Có thể, bản quan đáp ứng.”
Đám người Mã Lộc đại hỉ, vội quỳ xuống dập đầu, “Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân.”
Đi săn nửa tháng là có thể nghỉ ngơi một ngày, bọn họ có thể đem những con mồi dư thừa ngày thường đánh được bán đi.
Có xe la, bọn họ có thể đi huyện thành, thậm chí đi phủ thành cũng được.
Mấy người bọn họ đều là phạm vào cùng một tội bị lưu đày đến đây, lại thêm nửa năm nữa, bọn họ sẽ có thể khôi phục tự do, tùy ý xuất nhập Chính Đạo thôn.
Trước đó, bọn họ muốn tích thêm chút bạc, những ngày sau cũng có thể tốt lên chút.
Thành đại nhân đồng ý yêu cầu của mấy người Mã Lộc, lại nhìn về phía Phương Hỉ Nguyệt, “Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ muốn cái gì?”
Phương Hỉ Nguyệt trước nay chưa thấy qua quan lớn như vậy, đối phương vừa nhìn về phía nàng nàng, nàng lập tức liền thình thịch quỳ trên mặt đất, có chút khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.
Thành đại nhân buồn cười, “Không cần khẩn trương, bản quan lại không ăn người, có cái gì ngươi cứ nói ra là được.”
Phương Hỉ Nguyệt không khỏi nhìn về phía Thư Dư, người sau đối với nàng gật gật đầu, nàng mới hít sâu một hơi, nói, “Ta, ta muốn cầu xin đại nhân khai ân, cha ta từ lúc lưu đày đến đây, vẫn luôn bị trọng thương, không có cách này xuống đất làm việc, ta, ta muốn cầu xin đại nhân miễn trừ lao động của cha ta trong khoảng thời gian này.”
Quan sai bên cạnh cơ linh, nhỏ giọng giải thích nói, “Đại nhân, cha của Phương Hỉ Nguyệt trước khi tới, đã bị quan phủ địa phương đánh bản tử, tới Chính Đạo thôn, thương thế tăng thêm, thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng mà hiện giờ đã xem đại phu, đã chậm rãi tốt lên rồi.”
Thành đại nhân gật gật đầu, đây là việc nhỏ, đối phương bệnh nặng cũng không phải không thể châm chước.
Bởi vậy hắn đồng ý, “Có thể, còn có việc khác không?”
“Còn, còn có, cầu xin đại nhân đổi một công việc khác cho mẫu thân ta.”
Phương Hỉ Nguyệt không phải không nghĩ tới đem oan khuất nhà mình nói cho tuần phủ đại nhân nghe, nhưng A Dư đã cùng nàng phân tích qua, Chính Đạo thôn này người bị oan khuất lưu đến đây đếm cũng không hết, tuần phủ đại nhân không có khả năng một đám đều quản được.
Huống chi cho dù hắn muốn quản, nhưng án của Phương gia là do quan phủ địa phương phán, tay Thành đại nhân còn không duỗi được xa như vậy. Mỗi một địa phương đều có quan viên chức trách, Lâm Chương phủ bên này, chỉ phụ trách trông giữ phạm nhân.
Phương Hỉ Nguyệt nếu muốn Thành đại nhân lật lại bản án cho nhà các nàng, chẳng những sẽ không thành công, ngược lại còn chọc đến Thành đại nhân càng thêm không vui, còn không bằng cân nhắc yêu cầu thực dụng cho nhà mình.