Thư Dư không cảm thấy ngoài ý muốn, Diêu thợ mộc rốt cuộc biết Thích Thiền, thậm chí muốn đi gặp hắn, khả năng vẫn là từ kinh thành tới.
Nàng nghĩ sâu hơn chút, thậm chí, cảm thấy hắn có xác suất rất lớn là đã từng làm quan.
Quả nhiên, Lộ Nhị Bách cảm thán nói, “Hắn a, trước kia là ở kinh thành nhậm chức ở Công Bộ, là quan đó.”
Thư Dư nghĩ thầm, thật đúng là bị nàng đoán trúng, “Những cái này, là Diêu bá bá nói cho cha à?”
“Làm gì có, những thứ trước kia hắn gặp phải, hắn đều không muốn nói. Là ta nghe con của hắn nói đến mới biết được. Diêu lão ca trước kia lúc ở Công Bộ đặc biệt tốn công tốn sức, nhưng hắn tốn công tốn sức không phải tốn ở con đường làm quan của mình mà là ở công việc. Ta cùng hắn nhận thức cũng được một đoạn thời gian, tay nghề hắn là thật sự lợi hại, hiểu cũng đặc biệt nhiều, ta đi theo hắn học được rất nhiều thứ mà trước kia không biết, được lợi không ít đó.”
“Đáng tiếc, hắn một lòng một dạ đều hướng về nghiên cứu công nghệ, không thèm để ý thăng quan phát tài. Nhưng hắn không thèm để ý, người khác lại để ý. Có một lần hắn làm ra một thứ đồ, là nông cụ, thực nhẹ nhàng cũng có tác dụng lớn. Kết quả bị đồng liêu trộm mất, người nọ trộm thì thôi đi, còn nói đây là chính hắn làm, ngược lại vu cáo Diêu lão ca.”
“Diêu lão ca là người không biết biến báo, miệng lại vụng, nói không lại người ta. Huống chi, đối phương còn có chỗ dựa. Diêu lão ca thì sao? Chỉ một lòng nhào vào những miếng gỗ công cụ nọ kia, ở Công Bộ cũng không cùng người ở chung cho tốt, không ai giúp hắn nói chuyện. Cuối cùng, rơi vào kết cục bị lưu đày.”
Cũng may, Diêu thợ mộc có chút của cải, thê nhi hắn cũng đi theo tới.
Tới Hắc Thường huyện này, ngược lại bởi vì tay nghề tốt, được rất nhiều gia đình giàu có coi trọng, thế mà kiếm lời không ít tiền.
Thư Dư bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy hắn lúc này đây tìm Thích tiên sinh, tính toán làm cái gì?”
“Ta nghe, hình như hắn lại làm thứ gì đó hiếm lạ, muốn giao cho Thích tiên sinh.” Lộ Nhị Bách cũng không rõ lắm, “Ta vừa rồi đi theo hắn đến huyện nha, nhưng mà chỉ đứng ở cửa không vào được, sai gia ngăn đón chúng ta cũng không thể xông vào. Nghe Diêu lão ca nói, trước kia Thích tiên sinh đại khái là đã từng giúp hắn, hắn muốn gặp người đó một lần.”
“Vậy Diêu bá bá hiện tại về nhà rồi à?”
Lộ Nhị Bách gật đầu, “Ừ, trở về rồi, nói phải nghĩ lại biện pháp để gặp được Thích tiên sinh.”
Thư Dư không khỏi siết chặt tín vật Thích Thiền cho mình, nàng muốn gặp Thích Thiền, lại rất dễ dàng.
“Đúng rồi.” Lộ Nhị Bách dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mở to hai mắt nhìn nhỏ giọng nói, “Ta vừa mới ở cửa huyện nha, nhìn thấy Hà lão đại.”
“Hửm?” Thư Dư hoàn hồn, nhướng mày, “Cửa huyện nha?”
“Đúng vậy, Hà lão đại bị hai sai gia áp giải, vừa kêu oan uổng vừan bị đẩy đi vào, hai sai gia kia sắc mặt không tốt, hình như nói hắn cùng cái án giết người gì đó có quan hệ.”
Thư Dư ‘ phốc ’ cười ra tiếng, “Xem ra huyện lệnh lão gia này tuy rằng xảy ra chuyện, những người khác ở huyện nha vẫn đang tiếp tục làm việc.”
Nàng còn tưởng sự tình có biến, nàng lại phải nghĩ biện pháp khác.
Lộ Nhị Bách nhìn biểu tình kia của nàng, thấy thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, nghĩ đến nàng lúc trước nói đã gặp qua Hà lão đại, lập tức suy đoán nói, “Chẳng lẽ, chuyện Hà lão đại bị bắt, cùng con có quan hệ? Con làm hắn bị bắt à?”
“Cha, cái này cũng không thể oan uổng con, con chỉ là nói nói mấy câu mà thôi. Hà lão đại bị bắt, khẳng định là chính hắn làm việc ác.”
Nàng chính là không nghĩ tới, Hà lão đại gấp không chờ nổi như vậy, hôm nay trời còn chưa tối đã chạy tới thắp hương cho Mẫn gia cô nương?