Chiếc đũa trong tay Thư Dư hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, “Hầu thị các nàng chính là vì tránh né người Thư gia, lúc này mới cầu đại nhân, cố ý đi trạm dịch.”
Vương Trường Đông kinh ngạc, “Các ngươi cùng những người Thư gia khác quan hệ không tốt sao?”
Hắn tuy cũng biết Thư Dư, nhưng cũng chỉ biết thân thế nàng mà thôi, về phần nàng cùng Thư gia cảm tình ân oán thật đúng là không rõ ràng lắm.
Hắn lại nhìn thấy Thư Dư cùng Hầu thị lui tới chặt chẽ, Hầu thị lại là ở tại Thư gia, liền cho rằng nàng cùng nhà dưỡng phụ mẫu quan hệ không tồi, bằng không sao lại sẽ đưa thịt đưa đồ ăn cho Hầu thị chứ? Ai biết nhắc tới Thư gia, lại là khinh thường như vậy.
Thư Dư ăn cũng gần xong, nghe vậy cầm khăn lau miệng, “Nào chỉ có không tốt thôi đâu, người Thư gia đều là con đỉa hút máu. Nếu mà biết Hầu thị có ngày lành, chỉ sợ sẽ tìm mọi cách đi tìm nàng về làm trâu làm ngựa hầu hạ bọn họ. Vương đại ca, ngươi không cùng người Thư gia nói trạm dịch Hầu thị đi đấy chứ?”
“Ngươi yên tâm, cái này cũng không phải là ai tới hỏi thăm đều có thể nói. Quay đầu lại ta sẽ dặn dò những người khác, để cho bọn họ giữ kín như bưng.”
Dù sao người biết Hầu thị ở trạm dịch nào cũng không nhiều lắm.
Thư Dư, “Vậy đa tạ Vương đại ca.”
“Khách khí rồi.”
Vương Trường Đông liền đối với tình huống của Thư gia trong lòng hiểu rõ, hắn cúi đầu, xì sụp nhanh chóng ăn xong mì sợi.
Chỉ lát sau, đội ngũ đi săn cũng lại đây.
Đầu tiên chạy vào chính là Phương Hỉ Nguyệt, nhìn thấy Thư Dư, nàng vội bước nhanh tiến lên, “A Dư.”
Thư Dư ngẩng đầu, đối với nàng phất phất tay, chờ đến khi nàng đi vào trước mặt, mới thấp giọng nói, “Cha ngươi dược dùng sắp hết rồi đúng không, buổi chiều sau khi đi săn về, đến nhà ta lấy dược đi, ca ta trước khi đi đã để lại cho ngươi rồi.”
Phương Hỉ Nguyệt cảm động, “Được.” Nàng cũng sẽ không lấy không, đây là tiền thuốc và xem bệnh của cha nàng.
Tuy Lộ đại phu nói những thảo dược đó đều là tự mình hái được, đều là một ít thảo dược bình thường, không tốn bao nhiêu tiền. Nhưng phí dụng vẫn phải trả, chỉ là hiện tại bọn họ đang chưa thể dư dả.
Cũng may hai ngày này nàng đã thừa dịp nhàn rỗi, đi trấn trên mua kim chỉ trở về, làm chút đồ may vá cầm đi bán, rất nhanh là có thể tích cóp đủ tiền.
Khi nói chuyện, Mã Lộc bọn họ cũng lại đây.
Nghỉ ngơi hai ngày, lại đi phủ thành xoay một vòng, mấy người tinh thần phấn chấn, đi đường đều nhẹ nhàng.
Nhìn thấy Thư Dư, mấy người cũng lại đây chào hỏi. Chỉ là Vương Trường Đông cũng ở đây, rốt cuộc băn khoăn thân phận của đối phương, không hàn huyên nhiều.
Nhưng thật ra Vương Trường Đông còn hỏi bọn hắn tình huống đi phủ thành. Thư Dư mới biết được bọn họ sau khi đi phủ thành, còn cứu được một công tử ca vừa rơi xuống nước, công tử ca kia thấy bọn họ cao to cường tráng nhưng mà ăn mặc keo kiệt, còn muốn an bài công việc cho bọn hắn.
Sau lại biết được bọn họ là phạm nhân lưu đày, công tử ca kia lập tức thay đổi sắc mặt. Nhưng đối phương đã cứu mạng mình nên cũng không tiện trở mặt vô tình, liền trực tiếp cho năm mươi lượng bạc để cho bọn họ tự chia.
Năm mươi lượng, mỗi người mười lượng, thật đúng là đưa đến tâm khảm mấy người Mã Lộc mà.
Mấy người nói xong liền cười ha ha, trong lúc đó, chậm rãi lại có hai đội ngũ lại đây.
Thư Dư đang định làm việc, “Ta đi lấy giấy bút, trước đăng ký cho các ngươi.”
Nhưng mà không đợi nàng đi, Vương Trường Đông liền đứng dậy nói, “Không nóng nảy, chờ toàn bộ đội ngũ đến đông đủ, ta còn có chuyện muốn nói, chờ nói xong lại đăng ký cũng không muộn.”
Thư Dư liền ngừng lại, dứt khoát đứng ở một bên cùng Phương Hỉ Nguyệt chờ.
Chỉ chốc lát sau, Phương thẩm lại đây thu thập chén đũa.
Sau đó, đội ngũ đi săn cũng tới đầy đủ.