“Như thế nào…… Đột nhiên hiếu học như vậy?”
Mạnh Duẫn Tranh cười cười, biểu tình nghiêm túc vài phần, “A Dư, ta muốn tham gia thi khoa cử.”
Thư Dư sửng sốt, “Huynh muốn vào triều làm quan?” Sau khi nói xong nàng lại cau mày lắc lắc đầu, “Không đúng, chỉ bằng chuyện hiện tại huynh đang làm, về sau nếu như vị kia thật sự ngồi trên vị trí đó, luận công ban thưởng ngươi huynh cũng có thể làm quan, căn bản không cần đi thi từng bước từng bước.”
Nhiều nhất một năm, ngũ hoàng tử có thể thành hoàng đế.
Mạnh Duẫn Tranh tài học năng lực đều thập phần ưu tú, trong lòng ngũ hoàng tử cũng rõ ràng, chỉ cần hắn làm tốt vài chuyện, là có thể thăng quan tham chính.
Đối với một số người mà nói, khả năng thi đậu công danh là con đường duy nhất. Nhưng đối với Mạnh Duẫn Tranh, con đường này ngược lại phức tạp lại quá chậm.
Rốt cuộc hắn phải từ đồng sinh bắt đầu thi, cho dù mỗi lần đều có thể thi đậu, vậy cũng tốn nhiều năm, căn bản không cần thiết.
Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, “Phải, ta đích xác không nghĩ tới vào triều làm quan, nhưng ta muốn trên người có công danh.”
Hắn hiện giờ, ngay cả đồng sinh đều không phải.
Khi còn nhỏ hắn đọc sách rất là lợi hại, phu tử dạy dỗ hắn đã từng nói qua cùng cha mẹ hắn, vào năm hắn chín tuổi đi tham gia đồng sinh thử xem, còn tuyên bố hắn khẳng định có thể qua .
Khi đó chính Mạnh Duẫn Tranh cũng tràn đầy tự tin, nhưng cha mẹ hắn lại thập phần do dự, hắn còn nhỏ, cơ sở còn chưa đủ ổn trọng vững chắc nên cự tuyệt.
Sau lại càng là lén lút nói với hắn, bảo hắn qua mấy năm lại thi, sẽ không quá nổi bật, hơn nữa thi đậu tú tài liền không cần thi tiếp lên trên, tiêu cục trong nhà còn cần hắn kế thừa.
Khi đó Mạnh Duẫn Tranh không quá lý giải, nhưng mơ hồ biết cha mẹ đại khái là có nỗi khổ gì đó.
Mười tuổi năm ấy cửa nát nhà tan, hắn thông suốt.
Nếu như hắn thi đậu cử nhân khảo trúng tiến sĩ, thế tất sẽ vào kinh, hơn nữa khẳng định sẽ nhìn thấy Cung Khâu.
Khi đó thân phận của hắn sẽ bại lộ, cố tình Cung Khâu quyền thế lớn, một nhà bọn họ cũng không phải đối thủ.
Nếu dừng bước với tú tài, không vào kinh không thấy được, như vậy công danh ở chỗ nhỏ như huyện thành cũng đủ dùng.
Đáng tiếc, cha mẹ hắn cũng không chờ được đến ngày này.
Sau Mạnh Duẫn Tranh lại đi theo Cung Khâu hồi kinh, làm bộ chính mình đầu óc tổn thương trở nên ngu dốt, đọc sách thập phần cố hết sức. Tình huống như vậy tự nhiên không có khả năng đi khảo thí, liền mãi cho đến hiện tại, hắn vẫn chỉ là bạch thân.
Nhưng Mạnh Duẫn Tranh mấy năm nay cũng không có bỏ bê việc học, hắn nhanh chóng hấp thu tri thức, thành ra đám người Cung Khâu cũng không biết Sơn Cư tiên sinh, một bức họa đã giá trị thiên kim.
Thứ học được trong đầu, đều là của chính hắn.
Hiện giờ muốn tham gia thi khoa cử, đối với Mạnh Duẫn Tranh mà nói cũng không phải việc khó.
Hắn không muốn làm quan, quan trường là cái dạng gì, hắn trong lòng rõ ràng, cũng không hướng tới.
Nhưng trên người có công danh lại là tất yếu, về sau làm chuyện gì đều thuận tiện.
“Có công danh?” Thư Dư kinh ngạc, “Huynh tương lai muốn làm cái gì?”
“Ta muốn mở thư viện.” Không phải học đường tư thục bình thường, là đại thư viện có thể dạy học sinh các nơi.
Thư Dư mở to hai mắt, “Huynh muốn làm phu tử?”
Nói đúng ra, là viện trưởng.
Mạnh Duẫn Tranh cười nói, “Trước kia ta chưa bao giờ nghĩ tới tương lai muốn làm cái gì, chỉ một lòng nghĩ báo thù. Hiện tại không giống nhau, ta phải vì cuộc sống sau này của chúng ta, nỗ lực mới được. Ta biết nàng cũng không thích trộn lẫn việc triều đình, ta không vào triều làm quan, nhưng ta có thể đạo lý khắp thiên hạ, nàng cảm thấy như thế nào?”
Thư Dư, “……”
Nàng cảm thấy?
Nàng cảm thấy quá tuyệt vời.
Thư Dư lúc trước đã biết Mạnh Duẫn Tranh không muốn làm quan, nàng cho rằng hắn là muốn đi về kế thừa tiêu cục của Mạnh Bùi.