TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 813: Khi Nào Về Quê

Trong lòng Thư Dư đại khái là hiểu rõ, nhưng vẫn muốn tìm Thích Thiền xác nhận.

Người sau cười cười, “Này vẫn là nhờ phúc của ngươi, lão phu cũng quan phục nguyên chức, quá mấy ngày chờ sự tình cấp bách xử lý xong, sẽ cùng Tiền đại nhân bọn họ khởi hành hồi kinh.”

Thư Dư kinh hỉ, “Ta đây liền tại đây chúc mừng đại nhân.”

Thích Thiền xua xua tay, “Cùng vui cùng vui. Lại nói tiếp, này cũng ít nhiều gì nhờ có ngươi, bằng không, lão phu đều không nhất định có thể trở về kinh thành.”

“Đại nhân quá khách khí, lấy bản lĩnh cùng tài học của ngài, cho dù không có ta, cũng tất nhiên có thể trở về.”

“Ngươi vẫn kêu ta tiên sinh đi, ở chỗ này, vẫn là hai chữ tiên sinh càng dễ nghe hơn chút.”

“Tiên sinh.” Thư Dư biết nghe lời phải, chỉ là còn có cái vấn đề nàng khá tò mò, “Tiên sinh, túi tạo nhiệt kính hiến cho Hoàng Thượng, ta có thể vô tội phóng thích, cái này cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là, phong hào hương quân này, có phải có hơi quá mức đột nhiên hay không?”

Nhiều nhất là ban thưởng nhiều tiền bạc, hoặc là viết cho cái bảng hiệu lưu niệm thôi, đây mới là thao tác bình thường á.

Thích Thiền cười nói, “Kỳ thật, lão phu cũng cảm thấy kỳ quái.”

Hoàng Thượng cũng không phải người hào phóng như vậy đâu, Thư Dư ở trước mặt hắn, cũng chỉ là một nữ phạm nhân Lộ thị ở địa phương xa xôi mà thôi. Nàng kính hiến túi tạo nhiệt có công, nhưng được vô tội phóng thích đã xem như ân điển, huống chi còn có những khoản thưởng bạc khác.

Nhưng hắn thế mà thêm vào ban cái phong hào hương quân.

Thích Thiền sờ sờ cằm, nói, “Việc này, chờ sau khi hồi kinh ta lại hỏi thăm một chút, nhưng mà với ngươi tóm lại là chuyện tốt.”

Nàng một tiểu cô nương, cũng không trộn lẫn triều đình chính sự, cho dù thành hương quân, cũng sẽ không chắn đường của người khác.

Thích Thiền bảo nàng an tâm, nghĩ lại lại hỏi, “Hiện giờ ngươi đã không phải phạm nhân lưu đày, cũng không cần tiếp tục làm công, tùy thời đều có thể về Giang Viễn huyện. Đã nghĩ xem bao lâu thì bắt đầu xuất phát về quê nhà chưa?”

“Tuy rằng không cần làm công, nhưng cũng muốn thôn trang tìm được nhân thủ nhận công việc đã, đem sự tình danh sách đều bàn giao xong thì lại đi. Nhiều nhất không vượt quá 10 ngày, lại trễ chút, thời tiết sẽ nóng lên, đến lúc đó thì lên đường không thoải mái.”

Thích Thiền gật đầu, “Nói cũng phải, hôm nay qua đi, chúng ta liền phải đường ai nấy đi, về sau khi nào tái kiến cũng không biết được. Lão phu thật ra cùng ngươi thập phần hợp ý, ngươi nha đầu này lúc nào cũng đều có thể mang đến kinh hỉ cho lão phu. Lại nói tiếp, lão phu còn thiếu ngươi nhân tình chưa trả, hiện giờ lại không biết muốn thiếu tới khi nào.”

“Vẫn luôn còn đó, thuyết minh ta không gặp phải phiền toái lớn gì, ta lại hy vọng cứ như vậy thuận thuận lợi lợi đi.”

Thích Thiền cười to, “Có đạo lý, nhưng mà tóm lại ngươi đã giúp lão phu rất nhiều thứ. Về sau không nhất định là gặp phải phiền toái, không có việc gì cũng có thể tìm lão phu mà.”

Sau khi nói xong, Thích Thiền cho nàng một tờ giấy, “Bên trong là địa chỉ Thích gia ở kinh thành, có cơ hội tới kinh thành, tới nơi này tìm lão phu là được.”

Thư Dư không khách khí tiếp nhận, “Vậy đa tạ tiên sinh.”

Đây chính là kinh thành thái phó đại nhân, được Hoàng Thượng coi trọng rất sâu, là một chỗ dựa lớn, cùng hắn giao hảo tóm lại là chuyện tốt.

Thư Dư cùng Thích Thiền nói được không sai biệt lắm, bên kia mấy người Thành đại nhân cũng dạo qua một vòng trở về, xem biểu tình trên mặt bọn họ, quả nhiên đối với thôn trang này cũng không có quá nhiều cảm tưởng.

Thư Dư thừa dịp bọn họ được Vương Trường Đông mang đi phòng khách dùng cơm, vội chạy ra ngoài cửa thôn trang, kéo lão thái thái vào đại môn.

Những người khác thấy nàng ra tới, vừa muốn tiến lên cùng nàng nói chuyện. Nhưng mà Thư Dư động tác quá nhanh, lôi kéo lão thái thái trực tiếp đi vào.