Thư Dư nói được thì làm được, sau khi nói xong với Bảo Nha thì trực tiếp xuống phòng bếp.
Những người khác lập tức tò mò đuổi theo, ngay cả người ổn trọng như Đại Ngưu cũng làm bộ như không có việc gì lẽo đẽo .
Nhưng mà phòng bếp Lộ gia nhỏ hẹp, mấy người lão thái thái đã ở bên trong, nếu như mọi người đều đi vào thì chật đến mức không thở nổi mất.
Thư Dư liền nói với mọi người, “Mọi người mau ra nhà chính ngồi một lát đi, ta làm xong sẽ mang qua, rất nhanh thôi.”
Tuy đã nói như vậy nhưng tiểu hài tử đối với đồ ăn mà còn ngon hơn cả bánh hoàn toàn không thể chờ đợi nổi, một đám cũng không chịu đi, toàn bộ thập thò bên ngoài phòng bếp.
Vẫn là Đại Hổ động tác nhanh, còn nhanh hơn so với Thư Dư một bước vào phòng bếp trước, sau đó banh khuôn mặt nhỏ nói, “Nhị tỷ, đệ nhóm lửa cho tỷ.”
Tam Nha chậm một bước, bĩu môi dậm dậm chân. Ca ca sao có thể như vậy, việc nhóm lửa cũng không nhường cho nàng.
Thư Dư buồn cười, đi vào phòng bếp, nháy mắt nhận được vài ánh mắt của mọi người trong phòng bếp.
Lý thị nhìn dáng vẻ kia của Thư Dư, lại nhìn nhìn nữ nhi mình ngoài cửa, không so sánh thì còn tốt, một khi vừa so trong lòng lại càng hụt hẫng.
“Nhị Nha à, ngươi vào phòng bếp làm gì? Bà nội ngươi không cho ngươi tới, nói ngươi sẽ không xuống bếp nấu cơm. Không phải đại bá nương lắm miệng nhưng mà nữ hài tử vẫn phải xuống bếp chứ, bằng không về sau không gả chồng được đâu.”
Nguyễn thị tuy rằng nhát gan, nhưng chuyện liên quan đến nữ nhi, nàng vẫn không cao hứng nói một câu, “Nhị Nha nhà ta biết nấu ăn đó, nấu còn đặc biệt ngon nữa cơ, so với chúng ta đều ngon hơn.”
Lương thị đã trở lại, nghe vậy gật gật đầu, “Cái đó là sự thật đấy, ngày trước Tam Trúc bưng một chén mì trở về, nói là Nhị Nha nấu. Tư vị kia, ta hiện tại nhớ đến đều thèm.”
Sau đó nàng liền nhìn về phía lão thái thái, “Nương, không bằng để Nhị Nha làm chủ bếp đi.”
Lão thái thái mặc kệ ba đứa con dâu tranh đấu gay gắt, thái độ hòa ái nhìn về phía Thư Dư, “Nhị Nha à cháu muốn làm gì? cháu cứ việc chỉ đạo thôi, chúng ta làm là được.”
“Con làm chút đồ ăn vặt cho mọi người nếm thử, bà nội, con muốn dùng ít bắp hạt.”
Hạt bắp??
Bắp hạt có thể làm cái đồ ăn vặt gì? Bên ngoài phòng bếp mấy đứa Đại Bảo nghe xong rất là thất vọng.
Bọn họ còn tưởng rằng thứ so với điểm tâm còn ngon hơn sẽ làm từ thịt heo trắng bóng chứ.
Như thế nào, hạt bắp còn có thể nở hoa chắc?
Đại Bảo xua xua tay, “Chán chết, ta đi ăn đậu phộng hạt dẻ còn hơn.”
Nhị Ngưu theo qua đi, “Ta cũng muốn ăn, ngươi không được một mình ăn hết.”
“Cả một chậu lớn như vậy ta ăn hết được chắc? Ta cũng không phải heo.”
“Ngươi chính là như vậy.”
Hai người lại cãi cọ ầm ĩ trở về nhà chính.
Thư Dư không để ý tới, nàng đã tiếp nhận bắp hạt mà lão thái thái đưa qua.
Lúc này cũng chưa bắt đầu nấu đồ ăn, bệ bếp Lộ gia có hai nồi nấu, trong đó một bên đang ở nấu cơm, còn dư lại một bên để không.
Thư Dư để Đại Hổ nhóm lửa, sau đó đảo dầu.
Trong phòng bếp vài người tuy rằng một bên làm việc, nhưng một bên lại nhìn chằm chằm động tác của Thư Dư, nhìn thấy nàng đổ nhiều dầu, một đám tức khắc cảm giác tức ngực.
Lý thị lẩm nhẩm lầm nhầm, “Không đương gia không biết củi gạo quý mà, cũng quá là ăn tàn phá hại rồi.”
Lão thái thái cùng Nguyễn thị đã nhiều ngày trải qua, đối với việc Thư Dư dùng nhiều dầu đã thành quen. Bây giờ dầu này cũng chỉ nhiều hơn lúc trước nấu ăn một chút mà thôi, không có việc gì không có việc gì.
Đổ dầu vào xong, Thư Dư lại bắt đầu cho đường.
Lúc này ngay cả lão thái thái cùng Nguyễn thị cũng bắt đầu đau lòng, đường không rẻ đâu a.
Nhưng Thư Dư kỳ thật cũng cho không quá nhiều, gọi là cho có vị ngọt tương đối thôi.
Chờ sau khi quấy vài cái, Thư Dư liền đem chén bắp kia đổ vào.